Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 839: Muốn đánh muốn chửi tôi đều nhận

“Hướng Noãn, nhà chị còn có chút việc, chị đi trước.” Trình Hiểu Yến nói xong thì nhanh như chớp không thấy bóng dáng, cô ấy phải nhanh chóng tìm Vương Chí Cường hỏi chuyện này mới được.
Lục Hướng Noãn thấy Trình Hiểu Yến rời đi, thì quay đầu hỏi Hồ Ái Hương: “Chị dâu.”
Hồ Ái Hương chỉ cười nói:
“Hướng Noãn, hôm nào chị dâu lại tới tìm em nói chuyện phiếm, sắp đến giờ ăn cơm rồi, chồng chị không thấy chị sẽ tức giận.”
Hồ Ái Hương nói xong, cũng nhanh chóng không thấy bóng dáng, vội đến mức bát cũng không lấy.
Tốc độ chậm, Hồ Ái Hương sợ Lục Hướng Noãn sẽ đuổi theo, dù sao chuyện của vợ chồng son, người ngoài như cô ấy không tiện xen vào.
Chuyện này nên giao cho Hoắc Cảnh Xuyên tự mình đau đầu đi.
Lục Hướng Noãn nhìn bát trên bàn, vẻ mặt phức tạp, sau đó đứng dậy đi đến phòng bếp.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên mới vặt lông gà xong, anh vừa ngẩng đầu thì thấy Lục Hướng Noãn:
“Ngoan, đi ra ngoài đợi một lát đi, lát nữa làm xong anh sẽ gọi em.”
Đợi lát nữa phải mổ gà, Hoắc Cảnh Xuyên lo lắng Lục Hướng Noãn còn chưa khôi phục, thấy máu cơ thể lại không thoải mái.
Ai ngờ Lục Hướng Noãn không rời đi, mà nhìn chằm chằm vào anh, không nói gì.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên cũng chú ý tới hành động của Lục Hướng Noãn hơi khác thường:
“Làm sao vậy?”
Rất lâu sau, Lục Hướng Noãn mới nói một câu: “Hoắc Cảnh Xuyên, anh có chuyện gì gạt em sao?”
“Không có, làm sao vậy?” Hoắc Cảnh Xuyên không hề nghĩ ngợi nói ra, anh vẫn luôn thẳng thắn thành khẩn với Lục Hướng Noãn.
Ngoại trừ chuyện đó, nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên không định nói với cô, dù sao đó là lựa chọn của anh.
So với tiền đồ và tương lai, anh càng để ý cô hơn.
“Không có gì, em về phòng nghỉ ngơi, lát nữa anh nấu xong gọi em là được.” Lục Hướng Noãn thấy anh không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nữa, xoay người về phòng nằm.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm bóng dáng của Lục Hướng Noãn, trong lòng có chút bất an, nhưng chỉ có thể tạm thời kìm nén xuống, đợi lát nữa dành thời gian tìm Trình Hiểu Yến và Hồ Ái Hương hỏi một chút.
Trực giác nói cho anh, vợ anh đột nhiên hỏi chuyện có liên quan tới bọn họ.
Trình Hiểu Yến tìm được Vương Chí Cường, sau đó kéo anh ta bảo anh ta nhanh nghĩ cách.
Lực kéo mạnh tới mức suýt nữa kéo Vương Chí Cường tan thành từng mảnh, dù sao tối qua anh ta mới ứng phó nộp thuế lương, đến bây giờ còn chưa ổn định lại.
Nói không khoa trương chút nào, buổi sáng khi rời giường, chân Vương Chí Cường mềm nhũn, cũng may hôm nay lão Hoắc không tới làm, nếu không sẽ chê cười anh ta.
Vương Chí Cường quyết định đợi thêm hai ngày nữa viết thư về nhà, bảo cha anh ta lại lấy thêm ít thuốc gửi tới.
Vương Chí Cường nói: “Vợ à, đừng lay nữa, em chỉ nói bảo anh nghĩ cách, em phải nói rõ là chuyện gì đã chứ.”
Chỉ thấy Trình Hiểu Yến vỗ đùi, dáng vẻ bừng tỉnh: “Tại em, tại em, là lỗi của em.”
Ngay sau đó cô ấy nói chuyện mới xảy ra ở nhà Hoắc Cảnh Xuyên cho anh ta nghe.
“Anh nói làm thế nào đi, rõ ràng là đoàn trưởng Hoắc người ta không muốn em Hướng Noãn biết, em lại lanh mồm lanh miệng nói ra, em thực sự có lỗi với đoàn trưởng Hoắc.” Trình Hiểu Yến nói xong, thì tát miệng mình một cái.
Nhìn cái miệng này của cô ấy xem, nói nhiều như thế làm gì.
Vương Chí Cường đau lòng nhanh chóng nắm lấy tay cô ấy:
“Đang êm đẹp, em tát mình làm gì, nếu chuyện này đã xảy ra, vậy thì phải tìm cách giải quyết.
Lát nữa anh sẽ đi tìm lão Hoắc, xem em dâu có nói với anh ấy hay không. Nếu chưa nói, anh sẽ nói chuyện với lão Hoắc, bảo anh ấy chuẩn bị trước.”
Trình Hiểu Yến gật đầu:
“Được, cứ dựa theo lời anh nói đi, lần này đều là lỗi của em, nếu em dâu cãi nhau với đoàn trưởng Hoắc, trong lòng em thực sự rất áy náy.”
“Lần sau nói chuyện chú ý một chút là được.” Vương Chí Cường trấn an Trình Hiểu Yến xong, thì đến nhà Hoắc Cảnh Xuyên tìm anh.
Khi Vương Chí Cường tới, Hoắc Cảnh Xuyên đang ở trong phòng bếp hầm gà.
Không biết vì sao khi thấy Hoắc Cảnh Xuyên cầm dao chặt gà, đầu quả tim của Vương Chí Cường run rẩy theo.
Nhưng nghĩ tới chuyện tốt vợ mình làm, Vương Chí Cường nuốt nước bọt, vắt hết óc tìm từ:
“Lão Hoắc… Chặt gà à…”
Hoắc Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn anh ta một cái, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Có chuyện mau nói.”
Mình và Vương Chí Cường làm cộng sự nhiều năm như vậy, có thể nói là Vương Chí Cường đánh rắm, anh còn có thể đoán được buổi trưa anh ta ăn cơm gì.
Vương Chí Cường thu lại tươi cười hơi xấu hổ nhưng không mất lễ phép, cuối cùng thỏa hiệp nói chuyện ngu ngốc vợ mình làm ra.
Phút cuối cùng còn không quên bổ sung: “Lão Hoắc, muốn đánh muốn chửi tôi đều nhận, anh đừng nóng giận, tức điên hại người… Không đáng giá…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận