Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 127: Ăn mì không ăn tỏi, hương vị mất đi nửa

Ăn mì không ăn tỏi, hương vị sẽ mất đi nửa, cho nên Lục Hướng Noãn bóc hai tép tỏi cho vào mì sợi ăn.
Hứa Gia Ấn và Vương Chí Văn nhìn cô ăn ngon như vậy, cũng học cô ăn như vậy.
Mà Dương Thiên Chân đang vội vàng ăn mì ghét bỏ nhíu mày nói: “Mấy người ăn tỏi, lát nữa nói chuyện mùi hương sẽ…”
Tuy cô ta không nói rõ, nhưng biểu cảm trên mặt cô ta đã nói lên tất cả.
Hứa Gia Ấn và Vương Chí Văn đang cầm tỏi ăn hăng say nghe cô ta nói như vậy, trong lúc nhất thời hơi ngẩn cả người, nhìn tép tỏi trong tay không biết nên ăn hay là không ăn.
Tuy khó xử nhưng ăn mì với tép tỏi này, đúng là ăn rất ngon.
Lục Hướng Noãn thì không thèm ngẩng đầu lên nuốt mì trong miệng xuống, không nhanh không chậm nói:
“Liên quan quái gì tới cô.”
Sau đó tiếp tục ăn mì.
Tiệm Cơm Quốc Doanh trong huyện này nấu ngon hơn ở tiệm cơm Bắc Kinh, Lục Hướng Noãn quyết định nếu sau này tới huyện, nhất định phải ăn một bát mì thịt mới trở về.
“Cô… Sao cô có thể nói lời thô tục như vậy.” Dương Thiên Chân bị cô kích thích không ăn nổi bát mì, đặt đũa xuống nhíu mày lại, tức giận nói với cô.
“Muốn ăn thì ăn, không ăn thì cút đi, đâu có ai nói linh tinh nhiều như vậy.” Lục Hướng Noãn ghét nhất người khác quấy rầy cô khi ăn cơm, cho nên cô không khách sáo mắng luôn.
Chuyện này khiến Dương Thiên Chân tức phát khóc, che miệng chạy ra ngoài.
Mà Lục Hướng Noãn thì không quản cô ta, mặc kệ cô ta, trái lại tiếp tục há to miệng ăn mì.
Không còn quỷ đáng ghét lượn lờ trước mặt mình nữa, lúc này ăn mì rất ngon.
Hứa Gia Ấn và Vương Chí Văn cũng không đuổi theo cô ta, bởi vì trong lòng bọn họ cũng có chút ý kiến đối với Dương Thiên Chân, cho nên khi thấy Lục Hướng Noãn ăn ngon như vậy, bọn họ cũng tiếp tục động đũa ăn một miếng tỏi, một miếng mì.
Mãi đến khi nửa bát mì của Lục Hướng Noãn vào bụng, Dương Thiên Chân mới đỏ mắt đi vào, sau đó cúi đầu không nói lời nào ăn bát mì còn chưa ăn hết của mình.
Lục Hướng Noãn nhìn thấy cũng không nói gì, tiếp tục ăn mì, cuối cùng một bát mì to ngay cả nước lèo cô cũng không buông tha đều vào bụng cô hết.
Tới lúc này Lục Hướng Noãn mới cảm thấy mình ăn no bốn phần, lại uống mấy ngụm coca trong bình nước.
Cô tính toán lát nữa lại tìm cơ hội lén ăn gì đó, sau đó xách theo mười cái màn thầu trắng mới đóng gói đi ra ngoài.
Hứa Gia Ấn và Vương Chí Văn liếc mắt nhìn nhau một cái, nhanh chóng ăn nốt miếng mì còn lại, cũng nhanh chóng xách màn thầu đã đóng gói xong đi ra ngoài.
Bởi vì bọn họ không muốn ở cùng một chỗ với Dương Thiên Chân.
“Cô bé, ăn no rồi sao?” Hoắc Đại Khánh nhìn thấy Lục Hướng Noãn đi ra, quan tâm hỏi.
“Vâng.” Lục Hướng Noãn lấy hai cái màn thầu ra đưa cho Hoắc Đại Khánh và Hoắc Kiến Thiết.
“Như vậy không được, cháu cất đi.” Hoắc Đại Khánh đoạt màn thầu trên tay con trai, cộng cả của mình nhanh chóng trả lại.
Hiện giờ thiếu thốn thức ăn như vậy, ông ấy không thể chiếm tiện nghi của cô bé này được.
Nhưng thật ra Vương Hiểu Linh nhìn thấy màn thầu to thì không nhịn được nuốt nước bọt, sau đó cố gắng rời mắt khỏi màn thầu, tiếp tục gặm bánh bột ngô trong tay mình.
Đồ không thuộc về mình, cô ấy không thể nhớ thương.
“Hôm nay thật sự làm phiền hai người, cầm đi ạ, lát nữa còn phải đi rất lâu, không thể đói bụng được.” Lục Hướng Noãn lại nhét trở về.
Hiếm khi cô hào phóng với người ta như lần này, sau này sẽ không.
Hai người xô đẩy tới xô đẩy lui, mãi đến khi Hứa Gia Ấn và Vương Chí Văn đi ra thấy được cảnh này, cũng chạy nhanh tới lấy hai cái màn thầu ra đưa qua.
Tuy hai bọn họ không biết vì sao phải làm như vậy, nhưng mà Lục Hướng Noãn làm, bọn họ cũng sẽ làm theo.
Một người cũng không từ chối được lúc này lại thêm hai người, Hoắc Đại Khánh thực sự sầu muốn chết.
Cuối cùng dưới bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận hai cái bánh bao của Lục Hướng Noãn.
Còn Hứa Gia Ấn và Vương Chí Văn, ông ấy sống chết cũng không chịu nhận, bảo bọn họ nhanh cất đi.
Hoắc Đại Khánh nghĩ thầm trong đầu đợi trở về, sẽ bảo vợ mình đưa ít dưa leo ngâm nước tương của nhà mình qua, không thể chiếm tiện nghi của người ta.
Mấy người đợi ở ngoài cửa rất lâu, mới thấy Dương Thiên Chân chậm rãi đi ra.
Tuy Hoắc Đại Khánh không vui, nhưng trên mặt không biểu hiện ra.
Không nói câu nào bảo con trai đánh xe bò đi về trước, ông ấy dẫn đám thanh niên trí thức đi theo sau.
Kết quả mới đi được mấy bước Dương Thiên Chân lập tức kêu mệt, ngồi xổm trên đường không chịu đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận