Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 53: Nguyên chủ

Tuy năng lực làm việc của Lục Quốc Khánh chẳng ra sao, nhưng mà giỏi giữ mặt mũi các công trình, cộng thêm con gái duy nhất khen ngợi ông ta mỗi ngày trước ông ngoại của nguyên chủ, cho nên ấn tượng đối với Lục Quốc Khánh không tệ lắm.
Sau này mẹ nguyên chủ lớn tuổi nên gả chồng, nhưng hai vợ chồng không yên lòng để con gái bảo bối gả đến nhà người khác chịu khổ, lại sợ trong nhà tuyệt hậu, nên tuyển ở rể.
Mà Lục Quốc Khánh chính là nhân cơ hội này ở rể, ông ngoại của nguyên chủ lại vứt bỏ thể diện, chạy đông chạy tây bỏ tiền chuyển công việc tạm thời của Lục Quốc Khánh thành công nhân chính thức của xưởng sắt thép.
Hai năm đầu kết hôn Lục Quốc Khánh có hữu cầu tất ứng với mẹ của nguyên chủ, mỗi ngày tan làm về nhà, không đi bất cứ đâu, tiền lương mỗi tháng còn nộp lên.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, ông ngoại nguyên chủ vì bảo vệ tài sản của nhà nước bất hạnh qua đời, mà bà ngoại của nguyên chủ không chịu nổi đả kích, dưới cơn tức giận cũng mất theo.
Sau này mẹ nguyên chủ có thai cô, đuôi cáo của Lục Quốc Khánh lộ ra.
Nhưng mà mẹ nguyên chủ còn tưởng là ông ta không hài lòng với công việc, nên không để trong lòng, trái lại còn càng thêm đau lòng vì mình ông ta nuôi gia đình không dễ dàng.
Nguyên chủ không có ký ức đối với chuyện này, nhưng có ký ức về công nhân viên chức trong đại viện, đặc biệt là bác gái Vương ở nhà bên cạnh nhà nguyên chủ.
Bà ấy sẽ lâu lâu đưa ít đồ ăn, còn kể chuyện trong nhà cô lúc trước cho cô nghe.
Có thể nói thế này, không có bác gái Vương kia, nguyên chủ chưa chắc đã sống được tới bây giờ.
Lục Hướng Noãn quyết định trước khi xuống nông thôn, cô sẽ thay nguyên chủ cảm ơn cả nhà bác gái Vương kia, cũng coi như là hiểu rõ tâm sự của nguyên chủ.
Lục Hướng Noãn đoán là lúc ấy Lục Quốc Khánh sinh ra hai lòng, lén có người khác sau lưng mẹ nguyên chủ, sau đó không cẩn thận khiến người ta mang thai.
Nhưng Lục gia tuyệt đối không nghèo như mặt ngoài, năm đó tốt xấu gì ông ngoại của nguyên chủ cũng vì công việc mà qua đời, ít nhất cũng nhận được tiền bồi thường là chuyện nguyên chủ không biết.
Cho nên tìm ra khoản tiền bồi thường này cũng là chuyện quan trọng nhất, ít nhất lấy được số tiền này trước khi cô xuống nông thôn.
Đó là số tiền ông ngoại của nguyên chủ dùng mạng đổi lấy, đương nhiên không thể tiện nghi cho cả nhà lòng lang dạ sói này.
Lục Quốc Khánh ghét nhất người khác nói ông ta ở rể, cảm giác giống như nói ông ta không phải là đàn ông trước mặt bao nhiêu người.
Cho nên nghe con gái nói người làm cha như ông ta như vậy, ông ta tức tới mức nổi trận lôi đình.
Cũng mặc kệ còn có nhiều người vây xem như thế, tiến lên muốn tát cô một cái.
Đây là chó cùng rứt giậu, Lục Hướng Noãn đã lấy gậy điện trong không gian ra, chỉ cần ông ta dám tát, vậy cô dám điện giật ông ta tè ra quần.
Kết quả Lục Quốc Khánh còn chưa động tới người Lục Hướng Noãn, đã bị người tốt bụng không nhìn nổi tiến lên ngăn cản.
“Con gái ông còn đang nằm viện, ông còn dám đánh, ông có phải là người hay không.” Quần chúng vây xem đều không nhìn nổi, không dám nghĩ tới cô gái còn ít tuổi như vậy kiếm ăn dưới tay mẹ kế, cuộc sống của cô gian nan cỡ nào.
“Tôi không có con gái bất hiếu như vậy.” Lục Quốc Khánh tức tới mức trên đầu nổi gân xanh, nhưng cũng may lý trí khôi phục lại, biết đánh người ở bệnh viện ông ta sẽ không có kết quả gì tốt.
Đợi về nhà không có ai, ông ta lại dạy dỗ con gái bất hiếu tức chết ông ta này.
“Thật trùng hợp, tôi cũng không có người cha táng tận lương tâm như vậy.” Lục Hướng Noãn không để mình chịu thiệt chút nào, lập tức phản kích.
“Tao xem mày mạnh miệng được tới khi nào.”
“Mạnh miệng đến khi ông tiến vào quan tài, đến lúc đó con trai cưng của ông sẽ mặc áo tang, tận hiếu với ông.”
Lục Quốc Khánh nhìn con gái như bị trúng tà trước mắt, tự biết mình không nói lại cô, liều mạng trừng cô một cái, sau đó đi ra ngoài làm thủ tục xuất viện cho cô.
Người xem náo nhiệt ở cửa bệnh viện nhìn thấy chính chủ đều rời đi, ở lại cũng không còn gì, đều khuyên giải an ủi Lục Hướng Noãn mấy câu, bảo cô nghĩ thoáng một chút rồi rời đi.
“Cô nhóc, làm đúng lắm, nên kiên cường thì phải học kiên cường một chút. Bác thấy có lẽ người cha này của cháu bị mẹ kế mê hoặc không tìm được đường ra, sau này không trông cậy được gì. Cháu cũng đã thấy được một chút rồi đó, cuộc sống đều là tự mình phấn đấu, đợi sau này gả chồng sẽ tốt hơn.” Bà cụ giường bên cạnh sợ Lục Hướng Noãn để tâm vào chuyện vụn vặt, nghĩ quẩn trong lòng lại tự sát, nên vẫn luôn khuyên bảo cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận