Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 6: Thuốc Đã Có Tác Dụng

“Nhanh ăn đi.” Lục Hướng Noãn không ngừng thúc giục, sau đó gắp rau ăn.
“Ăn thịt đi.” Lâm Hạo thấy cô vẫn luôn ăn rau, gắp một miếng thịt đặt vào bát cô, lại bị Lục Hướng Noãn dùng đũa gắp trở về.
“Gần đây em giảm béo.”
“Em không mập, gầy anh sẽ đau lòng, mau ăn nhiều một chút.” Lâm Hạo giả vờ làm bộ đau lòng, dỗ dành cô.
Nếu là thường ngày, Lục Hướng Noãn sẽ ngoan ngoãn nghe theo anh ta.
Nhưng mà mình bỏ thuốc vào món ăn anh ta thích ăn nhất, sao có thể nếm thử.
Cô lập tức giả vờ vô cớ gây rối, chính là không chịu ăn, còn bắt Lâm Hạo ăn hết đồ ăn.
Nếu không sau này sẽ không để ý tới anh ta.
Dáng vẻ càn quấy đó, khiến Lâm Hạo nhìn cảm thấy ghê tởm.
Nhưng nghĩ tới mục đích của mình còn chưa đạt được, thì nhẫn nại dỗ cô, mãi đến khi ăn hết đồ ăn Lục Hướng Noãn mới cười.
Lâm Hạo thấy cuối cùng cũng dỗ được cô, rèn sắt khi còn nóng nói cha anh ta nằm viện, sắp phải phẫu thuật, cần một khoản tiền, có thể cho anh ta vay trước không, đợi sau này anh ta sẽ trả.
“Dù sao tiền của anh sớm muộn gì cũng là của em.”
“Vậy bảo chú dì đến bệnh viện của bọn em, vừa vặn điều kiện chữa bệnh ở bệnh viện bọn em đứng đầu, em cũng có thể chăm sóc bọn họ.”
“Bọn họ không muốn làm phiền em, ở bên quê là được. Hơn nữa vừa đi vừa về, cũng chậm trễ không ít thời gian.”
Đâu phải cha mẹ anh ta sinh bệnh cần tiền, thực ra là tiểu yêu tinh Vương Thuần Nhiên coi trọng một chiếc túi LV, mấy ngày gần đây vẫn luôn quấn lấy anh ta đòi mua.
Không mua sẽ phá đứa bé, trong tay anh ta không có tiền, cho nên đánh chủ ý lên người Lục Hướng Noãn.
Dù sao lúc trước không phải chưa từng có, chỉ cần mình vừa mở miệng, Lục Hướng Noãn có bao nhiêu thì sẽ cho anh ta bấy nhiêu.
“Nói cũng phải, vậy dì làm phẫu thuật cần bao nhiêu tiền.”
Cá cắn câu cá cắn câu, trong lòng Lâm Hạo vui như nở hoa, nhưng trên mặt là vẻ bi thương:
“Năm vạn đi.”
Lục Hướng Noãn cười mỉa trong lòng, sư tử há to miệng, điển hình là coi cô thành kẻ coi tiền như rác, anh ta đã cầm đi hai ba mươi vạn từ chỗ cô, hiện giờ cô còn chưa khiến anh ta nhả ra.
“Hiện giờ em không có nhiều tiền như vậy, làm sao bây giờ?”
“Tiền của em đâu.” Lâm Hạo nghe cô nói không có tiền, thái độ lập tức thay đổi, âm lượng cũng cao thêm mấy độ.
“Anh dọa người như vậy làm gì.” Lục Hướng Noãn nói xong còn làm dáng vẻ run lẩy bẩy, giống như thực sự bị anh ta dọa sợ.
“Rất xin lỗi, Hướng Noãn, là anh quá lo lắng cho em, trong khoảng thời gian này có quá nhiều kẻ lừa đảo, anh sợ em bị lừa.”
Ý thức được mình bị mất khống chế, Lâm Hạo nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, trên mặt là tươi cười dối trá.
Chỉ sợ anh mới là kẻ lừa đảo lớn nhất.
“Tiền em đưa cho Hứa Nhạc, khoảng thời gian này Hứa Nhạc làm dự án nghiên cứu, có lẽ qua một thời gian nữa mới trả em. Hay là em gọi điện thoại hỏi Thuần Nhiên nhé, cậu ấy mới phát tiền lương, trong tay chắc chắn có tiền.” Lục Hướng Noãn mở di động, tìm được số của bạn tốt trà xanh của cô.
Khi cô đang chuẩn bị gọi qua, thì bị Lâm Hạo cướp điện thoại.
“Anh làm gì thế?” Lục Hướng Noãn nhíu mày, cảm thấy khó hiểu nhìn anh ta.
“Số tiền kia anh tự mình nghĩ cách là được, không cần thiết làm phiền người khác.”
“Thật sao? Hay là em tìm Thuần Nhiên hỏi vay một ít đi, đợi đến khi phát tiền lương em sẽ trả cậu ấy.”
“Không cần không cần.” Lâm Hạo không hề nghĩ ngợi từ chối.
“Vậy được rồi, vậy anh cố lên.” Sau khi nói xong, Lục Hướng Noãn lập tức về phòng mình.
Nhưng mà là đi thu dọn đồ, lấy mấy bộ quần áo, chứng minh thư, thẻ ngân hàng, còn có một ít đồ quý giá, toàn bộ đều đặt trong hành lý sau đó kéo ra cửa.
Giường này rất bẩn, cô không muốn ngủ.
Lâm Hạo mới ném hết cơm thừa canh cặn trên bàn vào trong thùng rác, thì thấy Lục Hướng Noãn kéo hành lý ra cửa.
“Khoảng thời gian này bác sĩ Vương xin nghỉ, trong bệnh viện hơi bận, chủ nhiệm bảo em khoảng thời gian này ở lại bệnh viện luôn cho tiện.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận