Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 198: Hong khô lương thực trên giường đất

Không phải là cô đau lòng những người này, là đau lòng đống lương thực cực khổ trồng ra được, phải biết rằng cuộc đời này cô ghét nhất là lãng phí.
“Lục Hướng Noãn, cô có biện pháp à?” Vương Hiểu Linh nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Cô ấy kích động tới mức muốn nắm tay Lục Hướng Noãn, mà bản thân cô ấy cũng không phát hiện ra.
Nhưng Lục Hướng Noãn thì im lặng rút tay ra, thậm chí lùi về sau hai bước sợ móng tay heo của cô ấy lại sờ lên.
Mà Vương Hiểu Linh biết được mình làm sai nhanh chóng xin lỗi cô, nhưng nói xin lỗi xong thì nhìn cô với vẻ chờ mong.
Mấy thanh niên trí thức khác cũng không khá hơn chỗ nào, đều nhìn về phía Lục Hướng Noãn, đôi mắt cả đám có thể mở to bao nhiêu thì mở to bấy nhiêu, chỉ sợ bỏ lỡ gì đó.
Lục Hướng Noãn nhìn động tác nhất trì nhìn về phía mình, cũng không chút luống cuống, không nhanh không chạm nói ra ý nghĩ của mình.
Còn bọn họ có làm hay không, đó là chuyện của bọn họ.
Biện pháp mà Lục Hướng Noãn nói ra là dùng giường đất ở phòng ngủ bọn họ hong lương thực, đây là biện pháp cô từng thấy trong tiểu thuyết, không biết có tác dụng hay không.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn đoán là có tác dụng, bởi vì nữ chính trong tiểu thuyết làm thành công.
Ngoại trừ biện pháp này thì không còn biện pháp khác, bên ngoài mưa to như vậy, có lẽ trong chốc lát sẽ không tạnh được.
Thực ra còn có một biện pháp, đó chính là lấy lương thực cho vào không gian phơi, sau đó lại dùng quạt thổi.
Biện pháp này càng phiền phức hơn, hơn nữa Lục Hướng Noãn sẽ không làm.
Cô không phải là kẻ ngốc.
Mọi người nghe thấy thế cảm thấy đây là biện pháp tốt, cuối cùng dứt khoát ngựa chết trở thành ngựa sống, quyết định đánh cược xem, dựa theo biện pháp mà Lục Hướng Noãn nói làm thử.
Cũng may Võ Thắng Lợi cầm đầu đám thanh niên trí thức nam đặt củi thường ngày nhặt được vào phòng ngủ, bởi vì phòng bếp không chứa được nhiều đồ như thế.
Nếu không bọn họ muốn hong khô cũng không hong khô được, dù sao không bột đố gột nên hồ.
Lúc này vì lương thực mạng sống, đám thanh niên trí thức không rảnh lo phòng nam nữ, Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều đến phòng ngủ của bọn họ trước, sau đó cất đồ lót của nữ sinh đi.
Sau đó đám Võ Thắng Lợi cõng lương thực vào, bên trên lương thực còn dùng đồ che, sợ lát nữa lại bị xối, cõng tới phòng thanh niên trí thức nữ.
Đặt lương thực xuống xong, bọn họ đi ra ngoài tiếp tục khiêng, mà Đàm Phượng Kiều và Vương Hiểu Linh thì vội vàng trải lên giường đất.
Mà Vương Ngọc Hương thì vô cùng lo lắng ở bên cạnh làm nóng giường đất.
Khu thanh niên trí thức tổng cộng chưa tới 500 cân lương thực, bị nước mưa xối ướt tận ba bốn trăm cân, dư lại hai ba túi lương thực không bị ướt thì Vương Chí Văn khiêng tới phòng ngủ của bọn họ.
Sợ đến lúc đó lại bị ướt, vậy thì khóc cũng không tìm thấy chỗ khóc.
Ba bốn trăm cân lương thực chia đều ra, mỗi gian phòng một hai trăm cân, cũng không tính là nhiều, nhưng nói khó nghe một chút, chút lương thực như vậy là đồ ăn tết của khu thanh niên trí thức bọn họ.
Quả thực đúng là khó, cũng may phần lớn lương thực còn chưa đến cửa thôn nghiền nát, nếu không bột mì ướt đẫm càng hỏng bét.
Giường đất kia chỉ một lát đã nóng hôi hổi, Lục Hướng Noãn bảo Vương Ngọc Hương đang làm ấm giường đất chú ý độ lửa, sau đó ra tay lật lương thực với Vương Hiểu Linh còn có Đàm Phượng Kiều.
Chỉ thấy trên lương thực bốc ra hơi nóng với mắt thường có thể thấy được, đây là hơi nước bốc hơi từ trên lương thực ra, quả thực là khiến mọi người đang bận việc thấy được hi vọng, mọi người đều nhiệt tình hơn.
Đặc biệt là bên thanh niên trí thức nam, càng là tay chưa từng dừng lại.
Cứ thế, mọi người vẫn luôn bận rộn tới tận đêm khuya, lúc này thế mưa ngoài phòng nhỏ dần lại, Vương Ngọc Hương nghĩ tới mọi người bận lâu như thế còn chưa ăn cơm, nhanh chóng bảo đám Đàm Phượng Kiều giúp trông coi, mình chui đầu vào bếp bận rộn.
Nhưng mà dùng bột mì cao lương ướt nhẹp, bình thường khu thanh niên trí thức bọn họ xay bột mì đủ cho một tuần ăn, lúc này còn vừa mới nghiền cho nên còn rất nhiều.
Thời buổi này cũng mặc kệ dơ hay không, có thể ăn là được, Vương Ngọc Hương luyến tiếc vứt đi, lại trộn thêm ít bột ngô vào làm chúng nó thành bánh bột ngô.
Nhưng mà lần này cô ta làm cái to.
Mà Lục Hướng Noãn cầm hạt ngô đặt dưới dầu hỏa nhìn kỹ, phát hiện vẫn còn hơi ướt, xem ra tối hôm nay cô phải phấn đấu tới tận trời sáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận