Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 681: Hoắc Cảnh Xuyên bị đánh

“Sao con không nói sớm, tên nhóc chết tiệt này.” Vương Quế Anh lấy lại tinh thần lại muốn đánh người, làm hại bà ấy lo lắng vô ích.
“Cha mẹ không cho con cơ hội nói chuyện mà.”
“Đi đi, đừng ở đây làm phiền mẹ, nhanh đi đi, đừng để mẹ nhìn thấy con.”
Vương Quế Anh cảm thấy mình sắp bị tên nhóc thối này làm cho tức tới mức sống ít đi mấy năm.
Hoắc Cảnh Xuyên thật sự mệt mỏi, cho nên không nói thêm với bọn họ câu nào nữa, mà quay đầu đi về phòng.
Mà lúc này Vương Quế Anh đột nhiên nhớ tới trong nồi còn phần cơm của anh: “Ăn cơm trong nồi xong hãy ngủ.”
“Không cần, con ăn rồi.” Hoắc Cảnh Xuyên không quay đầu lại rời đi.
Nằm trên giường đất anh không ngủ luôn, mà nhân tiện mơ giấc mơ đẹp.
Hoắc Cảnh Xuyên mơ thấy đêm tân hôn của anh và cô gái nhỏ.
Nhưng mà anh huyết khí phương cương, vừa tiến vào là không đi được.
Sau khi tỉnh lại Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy rất mất mặt, cho dù đây chỉ là giấc mơ nhưng vẫn rất mất mặt.
Nhưng Hoắc Cảnh Xuyên lại cảm thấy có chút may mắn, cũng may không phải thật.
Cùng lúc đó, Hoắc gia có khách không mời mà tới.
“Bà Hoa, sao bà lại tới đây?” Vương Quế Anh nhìn bà mối Hoa từ trên xuống dưới.
Người này là bà mối nổi tiếng làng trên xóm dưới, đã mai mối thành công cho 180 đôi, nhưng mà hiện giờ nhà mình không cần làm mai, trời lạnh như vậy bà ta tới làm gì.
Lúc này trên mặt Vương Quế Anh tràn ngập nghi ngờ.
“Chị à, không phải là em có chuyện tốt nên nhớ tới chị sao, đồ tể họ Hồ của đại đội bên cạnh chị biết đúng không.”
Bà Hoa cười nếp nhăn trên mặt có thể kẹp chết mấy con ruồi, đi tới nắm tay Vương Quế Anh nói.
Đồ tể họ Hồ đã hứa hẹn với bà ta, nếu bà ta hoàn thành chuyện này, ông ta sẽ cho bà ta 2.5 cân thịt heo, 20 tệ tiền thù lao.
Đây là thù lao bà ta làm mai 10 mối cũng không kiếm được, cho nên khi đồ tể họ Hồ tới cửa tìm bà ta, bà ta không nói hai lời đồng ý.
Con người bà ta không có bản lĩnh gì, nhưng bản lĩnh làm mai thì tuyệt nhất, chỉ cần bà ta muốn thúc đẩy hôn sự, thì không có vụ nào không thành.
Vương Quế Anh chỉ cảm thấy tươi cười của bà ta hơi đáng sợ, sau đó không để lộ dấu vết rút tay mình ra, trên mặt xuất hiện nụ cười xa cách:
“Từng nghe nói.”
Tai to mặt lớn, muốn người ta không chú ý cũng khó.
Không chỉ ông ta, mấy đứa con của ông ta cũng như vậy, mỗi ngày đi ra ngoài miệng đều bóng nhẫy, giống như sợ người khác không biết nhà ông ta có của cải.
Nhưng mà của cải nhà người ta đúng là dày.
“Em tới là vì chuyện này, con gái út của nhà đồ tể họ Hồ là Hồ Phù Dung năm nay tới tuổi làm mai, con bé không coi trọng…”
Vương Quế Anh nhanh chóng bảo bà ta dừng, nếu lúc này bà ấy không nghe hiểu bà ta có ý gì, vậy thì bà ấy sống uổng phí rồi.
Đây là muốn làm mai cho lão tam nhà mình.
Không nói tới việc lão tam nhà mình đã có thanh niên trí thức Lục, cho dù không có, Vương Quế Anh cũng chướng mắt con gái út nhà đồ tể họ Hồ.
To gấp đôi bà ấy thì không nói, trọng điểm là ham ăn biếng làm, còn thích bàn lộng thị phi, còn nhỏ tuổi còn lắm miệng hơn mấy bà già lắm miệng trong đội.
Cưới cô ta tương đương cưới yêu tinh phá hoại gia đình, đời này đừng nghĩ sống yên ổn.
Còn nữa bà mối nói năm nay Hồ Phù Dung tới tuổi kết hôn, tất cả đều là nói khoác, hiện giờ không gả ở nhà sẽ thành gái lỡ thì.
Người khác vừa nghe thấy tên cô ta, đều đi đường vòng.
Đúng là miệng bà mối chuyên lừa gạt, Vương Quế Anh càng nghĩ càng tức giận, sắc mặt không còn tốt như vừa rồi:
“Bà Hoa, không cần, nhà chúng tôi không có người cần làm mai.”
“Đừng vội mà chị, chị nghe em nói hết câu có được không?”
Bà Hoa thấy thái độ này của bà ấy thì không giận, trái lại mặt nóng dán vào mông lạnh, giống như rất thân thiết nắm lấy tay Vương Quế Anh.
Nhưng bị Vương Quế Anh hất ra.
“Không cần, điều kiện gì nhà chúng tôi cũng không hiếm lạ, tôi còn có việc không tiễn bà nữa. Bà Hoa, bà đi chậm một chút, đường không dễ đi lắm.”
Vương Quế Anh lười nghe bà ta nói nữa, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Da mặt của người làm bà mối rất dày, cho dù Vương Quế Anh đã nói đến mức độ này, bà Hoa vẫn làm như không nghe thấy, tiếp tục lôi kéo Vương Quế Anh.
“Chị gái à, chị xem chị kìa, nổi giận như vậy làm gì? Con gái của đồ tể họ Hồ trông có phúc như thế, mông to như vậy, nhìn là biết dễ sinh đẻ, năm nay gả tới đây đảm bảo cho chị ba năm ôm hai đứa, còn đều là cháu trai.
Chúng ta cưới vợ làm gì, còn không phải là vì khai chi tán diệp cho trong nhà. Hơn nữa người ta còn nói không cần lễ hỏi, hơn nữa gả tới đây còn…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận