Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 586: Anh cứ ở yên trong nhà là được

“Thật sao?” Đôi mắt Hoắc Cảnh Xuyên lóe sáng như chứa đựng bầu trời sao nhìn Lục Hướng Noãn.
Trái tim đập nhanh mãnh liệt giống như sẽ nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào, ngay cả gương mặt lúc này cũng kèm theo ý cười.
Hoắc Cảnh Xuyên không có cách nào hình dung tâm tình của mình lúc này, anh chỉ biết lúc này anh muốn cho cô gái nhỏ mọi thứ tốt đẹp trên thế giới.
Bởi vì cô đáng giá.
“Nhưng mà có việc tôi cần nói với anh trước, tôi không muốn cất giấu sau này bị người ta lôi ra, hai chúng ta lại sinh ra ngăn cách.
Nếu anh để ý, coi như chuyện giữa hai chúng ta chưa từng chảy ra.”
Tất cả kết quả đều trong tình huống suy nghĩ lợi hại, cho dù anh lựa chọn loại nào Lục Hướng Noãn đều tiếp nhận.
Có lẽ là cô có thể tiếp nhận mọi người rời đi, nhưng phản bội không được, tư vị này quá khó chịu.
Hoắc Cảnh Xuyên nghe cô nói như thế thì sợ hãi, nhưng mà trong lòng cũng đã quyết định.
Cho dù cô nói gì, anh đều đồng ý.
“Hiện giờ tình thế bên ngoài khẩn trương cỡ nào, không cần tôi nói anh cũng biết rồi đấy.
Sở dĩ tôi xuống nông thôn, chính là vì khi ông nội tôi còn trẻ từng ra nước ngoài.
Nếu chuyện của ông nội tôi bị người xấu nào đó lôi ra, như vậy sẽ có hậu quả gì có lẽ anh cũng biết, không cần tôi nhiều lời.”
Khi Lục Hướng Noãn còn muốn tiếp tục nói, lại bị Hoắc Cảnh Xuyên cắt ngang, ánh mắt anh vô cùng kiên định nhìn Lục Hướng Noãn, nghiêm túc xưa nay chưa từng có:
“Tôi không để bụng, tôi chỉ cần người đó là em.”
Nhưng mà trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh vốn đã làm chuẩn bị tính toán tệ nhất, không nghĩ tới là chuyện như vậy.
Chỉ cần không phải không cần anh, những chuyện khác đều không là gì đối với anh.
“Tôi nói thật, không nói giỡn với anh.” Trái tim Lục Hướng Noãn đập lỡ một nhịp.
Cho dù mấy lời anh nói lúc này thoạt nhìn rất ngấy đối với cô…
Hoắc Cảnh Xuyên thấy cô gái nhỏ không tin mình, nhanh chóng giơ tay lên: “Đồng chí Lục Hướng Noãn, tôi là nghiêm túc, tôi xin thề, nếu không Thiên Lôi đánh xuống.”
Chẳng qua ông trời không chiều lòng người, anh mới nói xong câu đó thì trên không vừa rồi còn có bông tuyết bay lả tả, trực tiếp có tia sét đánh xuống.
Trùng hợp chính là đánh lên nóc nhà vệ sinh nhà Lục Hướng Noãn, trực tiếp chia nhà vệ sinh của nhà Lục Hướng Noãn thành hai.
Lục Hướng Noãn bị động tĩnh bên ngoài dọa sợ, nhanh chóng bỏ lại Hoắc Cảnh Xuyên chạy ra ngoài.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên chống gậy đi theo sát phía sau.
Lục Hướng Noãn mới vén rèm cửa ra, thì thấy được cảnh tượng khiến cô giật mình, đúng là khoa học đều không giải thích được.
Hiện giờ không gió không mưa, chỉ có bông tuyết bay rải rác trên không trung, kết quả lại có sấm sét?
Tổ chuyên mục khoa học đến đây có lẽ còn chụp được mấy kỳ mới xong.
Lục Hướng Noãn quay đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên: “Anh nói thế nào…”
Anh nói gì…
Anh có thể nói gì…
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên cũng ngây ngẩn cả người.
Lời anh nói đều là trời đất chứng giám, ông trời là thấy mấy ngày nay anh sống quá thoải mái sao?
Nhưng mà anh vẫn phải nhanh chóng giải thích, anh không muốn hai người sắp nở hoa lại vì chuyện này mà hỏng bét.
Hoắc Cảnh Xuyên không muốn chút nào, nếu thật sự như vậy mà nói vậy còn khó chịu hơn đâm anh một nhát.
“Tôi có thể lại thề…”
“Dừng.” Lục Hướng Noãn không muốn lát nữa chỗ cô ngủ cũng bị sét đánh.
“Tôi…”
“Câm miệng, anh ở yên trong nhà, tôi đi tìm người tới đây sửa nhà vệ sinh.”
Không thể vẫn luôn nhịn không đi vệ sinh được, tuy cô có không gian, nhưng Lục Hướng Noãn đi vệ sinh trong không gian vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
Lục Hướng Noãn có thể tự mình sửa nhà vệ sinh, cộng thêm hiện giờ cô rất mạnh, nhưng lúc trước Hứa Nhạc từng nói, con gái ấy à, những lúc nên yếu thế thì vẫn phải yếu thế.
Không thể cậy mạnh độc lập, nếu không sau này sẽ nếm mùi đau khổ.
Sao lại nghĩ tới Hứa Nhạc, Lục Hướng Noãn đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian này mình nghĩ tới anh ta hơi nhiều.
Mình không thể tiếp tục nghĩ nữa.
Hiện giờ Hứa Nhạc sống rất hạnh phúc, trai gái song toàn, ngay cả vợ cũng là người anh ta vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, như vậy đủ rồi.
“Tôi đi cho.” Hoắc Cảnh Xuyên ngăn cản cô lại, anh sợ trời lạnh lát nữa đông lạnh cô.
Anh không quên lần trước khi cô gái nhỏ phát sốt khó chịu thế nào.
Lục Hướng Noãn nhìn lướt qua cây gậy trong tay anh: “Không cần, anh cứ ở yên trong nhà là được.”
Sau khi nói xong cô đi ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận