Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 513: Sao giờ cháu mới tới

Tuy trong không gian của Lục Hướng Noãn có không ít vật tư, nhưng vẫn phải thể hiện ở mặt ngoài, ít nhất không khiến người ta hoài nghi.
Nếu không sẽ bị người ta coi thành kẻ ngốc ở sau lưng mắng.
Huống hồ cô cũng thèm ăn bánh hạt dẻ, chẳng qua lúc ấy khi tích trữ đồ quên mua.
Hạt dẻ nhặt được trên núi, đến lúc đó không chỉ thay đổi cách nấu, không chỉ có bánh hạt dẻ, còn có thể làm hạt dẻ xào đường, cơm hạt dẻ lạp xưởng…
Đều ăn rất ngon.
Lục Hướng Noãn mang theo sọt tre lên núi, có thể là hôm nay cô đi hơi muộn, đợi khi cô tới sườn núi đã có nhiều người.
Người lớn trẻ em đều khom lưng nhặt hạt dẻ.
Lan Hoa cách Lục Hướng Noãn gần nhất trong túi đã nhặt hơn nửa túi.
“Thanh niên trí thức Lục, sao bây giờ cháu mới tới?” Khi Vương Quế Anh ngẩng đầu lau mồ hôi vừa vặn thấy được Lục Hướng Noãn, thì nhanh chóng ném công việc trong tay xuống.
Hiện giờ nói một câu không chút khoa trương, Lục Hướng Noãn chính là tổ tông của bà ấy, bởi vì chân của con trai nhà mình.
Ngay cả Lan Hoa đang bận việc nhặt hạt dẻ nghe thấy âm thanh cũng ngẩng đầu nhìn Lục Hướng Noãn.
“Vừa rồi có chút việc, nên bị chậm trễ ạ.” Đương nhiên là Lục Hướng Noãn sẽ không nói với bọn họ là mình ngủ nướng nên đến muộn như vậy.
Vương Quế Anh vừa nghe thấy thế cũng không nói gì nữa, nhanh chóng bảo Lục Hướng Noãn mau nhặt đi, lại chậm thêm chút nữa sẽ bị người trong đội nhặt hết.
Năm trước không điên cuồng như năm nay, có thể là vì lương thực trong nhà mọi người đều không nhiều lắm, buổi sáng Vương Quế Anh không kịp ăn cơm đã tới đây.
Vốn tưởng rằng mình đã dậy từ sớm, kết quả không nghĩ tới đợi khi bà ấy đến, người đã rất nhiều.
Lục Hướng Noãn nghe bà ấy nói như vậy thì không lề mề nữa, khi mới khom lưng nhặt hạt dẻ thì thấy vỏ ngoài giống y như con nhím, mới phát hiện cô không mang dụng cụ tới.
Hơn nữa trong không gian của cô cũng không có thứ này.
Rõ ràng là Vương Quế Anh mới khom lưng nhặt mấy hạt dẻ cũng chú ý tới chuyện này, bà ấy cứng rắn nhét đồ kẹp trong tay mình vào tay Lục Hướng Noãn.
“Thím, thím dùng đi, lát nữa cháu dùng que kẹp là được.”
“Như vậy đâu được, dùng que kẹp chậm cỡ nào, cháu cầm lấy dùng đi.” Sau khi Vương Quế Anh nói xong thì tìm cái que to cỡ đầu ngón tay, chia nó thành hai, coi thanh đũa gắp hạt dẻ trên đất.
Dù sao cũng là người có kinh nghiệm, Vương Quế Anh gắp rất chuẩn, không khác gì tốc độ bà ấy mới làm.
Lục Hướng Noãn thấy thế cũng chỉ có thể khom lưng bắt đầu nhặt hạt dẻ.
Thời gian trôi qua hơn nửa, sọt Lục Hướng Noãn mang tới đã đầy, Lan Hoa còn tốt bụng cho cô một cái túi.
Lục Hướng Noãn vốn định kết thúc công việc về nhà không có biện pháp, tiếp tục chấp nhận số mệnh nhặt hạt dẻ.
Dù sao đến buổi trưa tới giờ nên ăn cơm, Lục Hướng Noãn nói gì cũng phải về nhà.
Từ sau khi xuống nông thôn, khi cô rảnh rỗi sẽ lén lười biếng, lúc này đột nhiên phải làm việc, tay chân già yếu của cô thực sự có chút không chịu nổi, eo đau lưng đau, chỉ muốn nằm trên giường đất ngủ.
Cho nên Lục Hướng Noãn chào hỏi Vương Quế Anh và Lan Hoa xong, thì nói đi về.
Vừa vặn Vương Quế Anh cũng phải về nhà nấu cơm cho hai cha con Hoắc Đại Khánh, nên kết bạn trở về.
Còn Lan Hoa muốn kiếm thêm nhiều thổ sản, trải qua một năm ấm no, cho nên khi tới đặc biệt mang theo hai cái bánh bột ngô, cùng một bình nước sôi để nguội.
Hai người vừa nói vừa cười đi đến chân núi, khi đến ngã rẽ vì không tiện đường, hai người mới tách ra.
Mà Lục Hướng Noãn mới đi được mấy bước, thì xui xẻo gặp phải kẻ thù của cô, cũng chính là cả nhà bà Vương lần trước la lối khóc lóc ở nhà cô đòi đồ của cô.
Đều nói kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, cả nhà bà Vương cũng không ngoại lệ.
Bà Vương nhìn thấy Lục Hướng Noãn thì nhớ tới một cân lương thực của bà ta bị hồ ly tinh không biết xấu hổ này cướp mất, thì khó chịu muốn chết.
Lúc này bà ta ước gì có thể tiến lên cào nát gương mặt cô.
Bà Vương liếc mắt ra hiệu với lão đại nhà bà ta, chỉ thấy Vương Đại Đào lập tức tiến lên ngăn cản đường đi của Lục Hướng Noãn.
“Sao, muốn làm gì, muốn chơi lưu manh à?” Lục Hướng Noãn híp mắt nhìn mấy người không biết sống chết trước mặt.
“Con nhóc thối này, chết đến nơi còn không biết.” Dù sao hiện giờ cô chỉ có một mình, nơi này lại hoang vu, chơi chết cô ở đây cũng không có ai biết, bà Vương nảy sinh ác độc nghĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận