Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 294: Hoắc Cảnh Xuyên ra tay

Quách Cẩu Tử trách Tam Ma Tử xong, lại bắt đầu trách Vương Chí Thành:
“Lão già này, vừa rồi ông đã thấy được còn không giữ chặt tôi, để tôi qua đó nhìn thoáng qua, khiến tôi ghê tởm tới mức buổi tối ăn không ngon, ông phải bồi thường cho tôi.”
“Nếu ông muốn ăn ké cơm thì cứ việc nói thẳng, còn loanh quanh lòng vòng với tôi. Ông không chê phiền, nhưng tôi chê phiền.”
“Lát nữa ông dẫn theo con trai ông, còn có thanh niên trí thức Lục và Cảnh Xuyên đến nhà tôi uống một chén, tôi bảo vợ xào thêm hai món chắp vá ăn tạm.” Vương Chí Thành không để bụng nói, tình cảm giữa hai bọn họ không phân ai với ai.
Quách Cẩu Tử nghe thấy thế cười ha ha, nhưng mà ông ấy không định chiếm tiện nghi của ông bạn già, lát nữa sẽ mang ít lương thực còn có đồ ăn từ trong nhà tới, lại lấy rượu giấu ở trong hầm luyến tiếc uống ra nữa.
Để chị dâu ông ấy nấu bữa cơm, cảm ơn ân cứu mạng của thanh niên trí thức Lục.
Bởi vì một người đàn ông như ông ấy nấu cơm đều chẳng ra sao, có thể ăn không độc chết người là được, nhưng mà thanh niên trí thức Lục không được, ông ấy không thể lấy oán trả ơn.
Ngay sau đó Vương Chí Thành đến nhà lão Dương bên cạnh nhà Tam Ma Tử múc một gáo nước, nhưng mà gáo múc nước còn là mượn lão Dương.
Bởi vì nhà Tam Ma Tử có thì có, nhưng ông ấy không dám sử dụng.
Lục Hướng Noãn đổ nước vào trong bình muối trộn đều lên, mãi đến khi muối hoàn toàn hòa tan cô mới từ bỏ.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn cũng biết thời buổi này muối ăn vô cùng trân quý, cho nên quản tay mình, bên trong bình muối kia còn thừa một ít.
Nhưng thật ra ở dưới cái nhìn của những người khác vẫn đau lòng đến mức đôi mắt co giật, nhưng mà mọi người không nói một câu.
Bởi vì không dám nói, cũng không dám hỏi, dù sao chữa bệnh cứu người là Lục Hướng Noãn, không phải bọn họ, bọn họ chỉ có thể câm miệng.
Nói ra, mọi người còn có nhận thức rất rõ vị trí của mình.
Lục Hướng Noãn nhìn lướt qua căn phòng, cũng không tìm được thứ có thể sử dụng.
Thật sự là chăn này còn có ga trải giường đều đen thui dơ bẩn, khiến người ta muốn ra tay cũng không tìm được chỗ ra tay.
“Em muốn tìm gì?” Hoắc Cảnh Xuyên mở miệng nói.
“Tôi cần mảnh vải.” Lục Hướng Noãn còn miêu tả ra kích cỡ đại khái.
Khi mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Cảnh Xuyên đã xé áo ở nửa người dưới của Tam Ma Tử ra.
“Cảnh Xuyên, áo tốt như vậy cháu xé làm gì?” Vương Chí Thành vỗ đùi, cảm thấy đáng tiếc nói.
Đừng nói là đám Vương Chí Thành, ngay cả Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều là thanh niên trí thức ngoại lai nhìn cũng thấy tiếc, áo tốt như vậy xé đi, đúng là đồ phá của.
“Vứt đi.” Anh vốn không định lấy chiếc áo này về giặt rồi mặc tiếp.
Anh chê bẩn.
Còn những người khác bị những lời này chặn cho không biết nên nói gì mới tốt, người có tiền tùy hứng còn không được sao?
Hoắc Cảnh Xuyên đoán được đại khái lát nữa Lục Hướng Noãn muốn làm gì, cho nên không đưa mảnh vải trên tay cho Lục Hướng Noãn.
Bởi vì anh sợ thứ dơ này làm bẩn tay cô, cho nên để cô dặn dò anh làm.
Nếu anh muốn làm vậy Lục Hướng Noãn cũng không khách sáo bắt đầu sai bảo anh, bảo anh dùng mảnh vải mới xé xong thấm ít nước muối lau miệng vết thương của Tam Ma Tử.
Tiêu viêm, nếu không lát nữa vết thương bị nhiễm trùng, thời buổi này Đại La thần tiên cũng không cứu lại được, tiền đề cứu trở về là bạn phải có tiền đưa tới bệnh viện.
Nhưng mà dựa theo tư thế của các đội viên trước mắt, có lẽ quá sức, quả nhiên con người vẫn ích kỷ, một khi liên quan tới ích lợi của mình.
Nhưng mà nghĩ một lát chuyện này rất bình thường, ngay cả bản thân cô cũng là như vậy, cho nên cô cũng không cao thượng hơn những người khác.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, đây là đạo lý không đổi suốt trăm ngàn năm qua.
Hoắc Cảnh Xuyên làm theo, còn làm rất có lệ, nguyên nhân có lệ là người đang nằm làm hại người anh thích nửa đêm không ngủ đi thu thập tên súc sinh này.
Hiện giờ Hoắc Cảnh Xuyên rất muốn cho anh ta chết một cách thống khoái, tên khốn nạn bắt nạt phụ nữ đâu xem là đàn ông.
Nhưng mà anh lại luyến tiếc, dù sao cũng vì Tam Ma Tử, hiện giờ anh và cô gái nhỏ này mới có thể nói chuyện với nhau mấy câu.
Vất vả một lần, anh không nỡ bỏ.
“Đây là làm gì thế?” Đám Vương Chí Thành ngây người nhìn hành động này, dùng nước muối lau miệng vết thương, lần đầu nhìn thấy có cách làm như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận