Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 202: May mắn

Cũng không rảnh lo làm bẩn phòng, Hoắc Đại Khánh tiến lên trước sờ lương thực trên giường đất, lông mày nhăn lại dường như có thể kẹp chết mấy con ruồi, giọng điệu nghiêm túc nói:
“Sao lại ướt?”
Đám thanh niên trí thức anh nhìn sang tôi, tôi nhìn sang anh, cuối cùng vẫn là Võ Thắng Lợi nói rõ mọi chuyện.
Thuận tiện còn không quên nói chuyện Lục Hướng Noãn đưa ra chủ ý này, dù sao đây là công lao của cô.
Hoắc Đại Khánh nghe xong sắc mặt mới tốt hơn chút, nhưng mà không tốt hơn lúc trước là mấy.
Bởi vì ông ấy là lão nông dân vô cùng cố chấp, ở trong mắt ông ấy, lương thực lớn hơn mọi thứ, đặc biệt là trải qua ba năm nạn đói lớn, lương thực chính là mạng của ông ấy.
Nhưng mà biện pháp thanh niên trí thức kia nghĩ ra cũng được, ít nhất có thể bảo vệ được lương thực.

Đó chính là may mắn.
“Như vậy cũng là biện pháp, các cháu cứ làm đi, đừng để ý tới chú, chú chỉ nhìn xem các cháu có cần giúp gì không thôi.”
Bởi vì sau cái chết của lão Dương ngôi nhà này đã không có người ở nhiều năm, hơn nữa đã nhiều năm không tu sửa, Hoắc Đại Khánh lo lắng cơn mưa này sẽ làm sập nhà, bây giờ xem ra lo lắng của ông ấy đã thành hiện thực.
Nhưng mà cũng may lương thực giữ được, người cũng không có chuyện gì.
“Không có chuyện gì cần giúp ạ, nhưng mà cái lỗ trên nóc nhà phòng bếp cần sửa lại. Đại đội trưởng, trong bọn cháu không có ai biết làm, chú xem…” Vương Chí Văn còn chưa nói hết câu đã bị Hoắc Đại Khánh cắt ngang.
“Lề mề như vậy làm gì, đợi trời trong chú bảo thằng nhãi ranh Hoắc Kiến Thiết này sửa cho các cháu.” Hiện giờ trời mưa quá to, Hoắc Đại Khánh không dám để con trai mạo hiểm lên mái nhà.
Nếu xảy ra chuyện gì, về nhà vợ ông ấy sẽ mắng chết ông ấy mất.
Đám thanh niên trí thức nghe thấy thế, nhanh chóng bày tỏ cảm ơn với Hoắc Kiến Thiết đứng ngoài cửa.
Hoắc Kiến Thiết có chút không quen như vậy, không biết nên nói gì mới tốt, cuối cùng dứt khoát cười ngây ngô để lộ hàm răng hơi vàng.
Hoắc Đại Khánh không đành lòng nhìn dáng vẻ ngu ngốc của con trai nhà mình, dặn dò bọn họ có việc gì thì đến nhà tìm ông ấy xong, thì dẫn con trai ngốc nhà mình rời đi.
Trong lòng ông ấy còn lo lắng cho mấy ông bà góa bụa trong thôn, sợ bọn họ xảy ra chuyện gì đó trong ngày mưa.
Bên ngoài mưa ào ào, giống như muốn đâm thủng bầu trời ra lỗ to, nước phía trước nhà đã sâu tới cẳng chân.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện gì tốt, không cẩn thận chảy vào trong phòng, như vậy càng không có chỗ đặt chân, vì thế bên thanh niên trí thức nam dứt khoát rút hai người.
Vương Chí Văn và Hứa Gia Ấn phối hợp đào mương loại bỏ nước bên ngoài phòng.
Những người khác cũng không nhàn rỗi, ở trong phòng bận đến khí thế ngất trời, cơm cũng không lo ăn.
Trong nhà không có đồ đạc gì, chỉ có xẻng nhỏ dùng để lên núi đào rau dại, Vương Chí Văn và Hứa Gia Ấn xắn ống quần lên, dẫm trong nước mưa lầy lội, múc từng xẻng đào mương.
Hứa Gia Ấn gần như vừa khóc vừa đào, bởi vì cuộc sống ở nơi này quá khổ, anh ta cảm nhận được hiện giờ mình còn đắng hơn hoàng liên.
Nhưng cũng không biết phải làm thế nào với chuyện này.
Chẳng qua cho dù như vậy Hứa Gia Ấn cũng không từ bỏ, trên tay bị xẻng mài ra bọng nước máu.
Cũng may công phu không phụ lòng người, không biết qua bao lâu cuối cùng bọn họ cũng thành công dẫn nước ở cửa phòng ra bên ngoài.
Bên này Lục Hướng Noãn ngáp một cái, vừa bận rộn công việc trên tay, tâm tư không biết bay đi đâu.
Trải qua hai ngày một đêm, cuối cùng cũng hong khô mấy trăm cân lương thực trên giường đất, đám thanh niên trí thức nhìn thành quả mình vất vả lâu như vậy, người tình cảm đều kích động tới mức rơi lệ.
Nhưng bọn họ đều không quên nói lời cảm ơn với Lục Hướng Noãn, là phương pháp cô nói ra bảo vệ được đồ ăn khiến bọn họ có thể sống sót.
Nếu không phải e ngại nam nữ khác biệt, đám thanh niên trí thức nam lấy Võ Thắng Lợi cầm đầu đã nâng cô ném lên cao.
“Không liên quan tới tôi, đây là mọi người tự mình vất vả có được.” Lục Hướng Noãn không ôm hết công lao về mình, thản nhiên mở miệng nói.
Đám thanh niên trí thức đều biết cô có tính cách gì, cũng không nói gì nữa, chẳng qua ghi nhớ phần ân tình này trong lòng.
Vì sợ tạo thành tình cảnh lúng túng lúc trước, bọn họ dứt khoát lấy vải dầu phủ kín lương thực hong khô, che kín mít, không để lộ khe hở gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận