Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 873: Hôm nay em vất vả rồi

Đặc biệt là thịt kho tàu béo mà không ngấy, lần nào ông ấy cũng có thể ăn một đĩa, nhưng ở nhà bà cụ quản ông ấy mỗi ngày, không cho ông ấy ăn.
Cho dù ăn lần nào cũng chỉ có thể được ăn hai miếng, hai miếng đủ cái gì, còn chưa đủ đối với miệng ông ấy.
Nhưng ông ấy không dám chống đối bà cụ, dù sao bị bà ấy quản cả đời, tính tình này của ông ấy đã sớm bị bà ấy mài phẳng.
Vừa mới ngồi xuống Triệu Truyền Lễ không thấy được Lục Hướng Noãn, nên bắt đầu tìm người:
“Cô nhóc kia đâu? Sao cô nhóc còn chưa tới?”
Hồ Ái Hương nhanh chóng giải thích: “Hướng Noãn đang ở trong bếp, sẽ ra ngay thôi.”
“Mọi người ăn trước đi, để tôi vào phòng bếp nhìn xem.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì rời đi.
Trúc Linh nhìn Hoắc Cảnh Xuyên rời đi khen ngợi: “Cậu nhóc này đúng là biết thương vợ.”
“Ông nói rất đúng, Cảnh Xuyên đối xử rất tốt với Hướng Noãn. Nhưng mà nếu tôi là Cảnh Xuyên, cưới được người vợ xinh đẹp còn có bản lĩnh như Hướng Noãn, tôi cũng ước gì được cung phụng em ấy.” Hồ Ái Hương nói.
Chẳng qua nói xong cô ấy hối hận, bởi vì người ngồi trước mặt là thủ trưởng.
Hồ Ái Hương nhìn thoáng qua ông ấy, phát hiện ông ấy không tức giận lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Để anh làm cho, em vào phòng ngồi đi.” Hoắc Cảnh Xuyên tiến lên trước nhận lấy nồi, sau đó dùng giẻ lau rửa từng chỗ.
Dáng vẻ nghiêm túc đó, giống như không phải đang rửa nồi, mà đang lau tác phẩm nghệ thuật.
“Rửa xong nồi này là được, còn lại thì đợi ăn cơm xong hãy rửa.” Khi Lục Hướng Noãn nói chuyện cởi tạp dề bên eo ra, sau đó treo trên móc cô tự chế, đi rửa sạch tay.
“Hôm nay em vất vả rồi, lát nữa để anh dọn dẹp.

Lục Hướng Noãn gật đầu đồng ý, hôm nay cô thực sự mệt mỏi.
Lúc này Triệu Truyền Lễ như đứa bé, nhìn bàn đầy đồ ăn, chỉ có thể nhìn không thể động, ông ấy sốt ruột tới mức thường quay đầu nhìn bên ngoài.
Hồ Ái Hương ở bên cạnh biết ông ấy không đợi kịp, rất có nhãn lực nói: “Mọi người ngồi trước, tôi đến phòng bếp xem có việc gì cần giúp hay không.”
Vừa mới dứt lời, cô ấy còn chưa kịp đứng dậy Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên đã một trước một sau trở về.
Triệu Truyền Lễ cười vô cùng xán lạn: “Cô nhóc, nhanh ngồi xuống đi, chỉ đợi hai cháu thôi.”
“Ừm.” Lục Hướng Noãn nói xong thì ngồi xuống, mà Hoắc Cảnh Xuyên thì ngồi bên cạnh, tri kỷ đưa đũa cho cô.
Còn Triệu Truyền Lễ, Lục Hướng Noãn mới ngồi xuống tay ông ấy đã không đợi nổi gáp gà hầm khoai tây cách ông ấy gần nhất.
“Ăn ngon, không nghĩ tới cô nhóc cháu có tay nghề tốt như vậy.” Miếng thịt gà vào miệng, đôi mắt của Triệu Truyền Lễ sáng lên.
Ngay sau đó lại nhìn Hoắc Cảnh Xuyên: “Tên nhóc cậu đúng là có phúc, cưới được bảo bối.”
Hoắc Cảnh Xuyên liếc mắt đưa tình nhìn Lục Hướng Noãn đang ăn cơm nói: “Cưới được Hướng Noãn, là vinh hạnh của tôi.”
Triệu Truyền Lễ cộng thêm hai vợ chồng Lưu Quốc Diệu đột nhiên không kịp đề phòng bị đút đầy cơm chó, thì cảm thấy thịt trong miệng bọn họ không còn thơm nữa.
Nhưng mà chỉ là mấy giây, ngay sau đó mọi người gia nhập vào cuộc chiến đoạt đồ ăn.
Lục Hướng Noãn nấu một bàn đồ ăn, nhận được khen ngợi rất nhiều từ Triệu Truyền Lễ, ông ấy luôn không thích ăn rau cũng ăn rau với vẻ say mê.
Không chú ý một cái là bụng to tròn, Triệu Truyền Lễ mới đặt đũa xuống, sau đó ợ một cái, chuyện này chọc hai vợ chồng Lưu Quốc Diệu muốn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể nhịn.
Chỉ thiếu nhịn ra nội thương.
Nhưng mà Triệu Truyền Lễ không cảm thấy xấu hổ, giống như người vừa mất mặt không phải ông ấy, ông ấy xoa bụng ăn no căng của mình nói:
“Đều tại cô nhóc này nấu ăn quá ngon, lần sau tôi muốn dẫn bà cụ nhà tôi tới đây ăn.”
Vừa vặn có thể chính thức tới cửa cảm ơn ân nhân cứu mạng của bà ấy, hôm nay tới hơi vội, chưa chuẩn bị gì đã tới cửa, có chút hấp tấp.
Lục Hướng Noãn nghe ông ấy nói như vậy, trong lòng nghĩ lần sau có nên phát huy “sai lầm” hay không, làm đồ ăn khó ăn một chút.
Nhưng mà ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, cô đã dập tắt ý nghĩ này.
Bởi vì cô và Hoắc Cảnh Xuyên cũng phải ăn, đừng nên ấm ức dạ dày mình thì hơn.
Hơn nữa lãng phí lương thực là chuyện đáng xấu hổ.
Lục Hướng Noãn mở miệng phụ họa: “Được, nhưng mà lần sau cháu không có nhiều thời gian như vậy.”
“Không sao, ông có rất nhiều thời gian.” Vì miếng ăn này, Triệu Truyền Lễ mặc kệ mặt già này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận