Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 719: Mẹ chồng, con tới thăm mẹ

Vương Quế Anh vì chuyện này mà đau khổ hai ngày, cho rằng Lục Hướng Noãn sinh ra xa cách với bọn họ.
Sau này Lục Hướng Noãn đưa bánh phù dung làm từ củ mài đến Hoắc gia bọn họ, Vương Quế Anh mới biết hóa ra là mình nghĩ sai.
Trong lòng có hổ thẹn lâu lâu bà ấy lại đưa ít đồ ăn cho Lục Hướng Noãn.
Chuyện này khiến Phúc Ni ở một gian nhà khác tức muốn chết, từ khi cô ta gả đến Hoắc gia nhiều năm như vậy, mẹ chồng chưa từng đối xử tốt với cô ta như thế.
Hôm nay cô ta có rảnh nên qua nhà mẹ chồng.
“Mẹ chồng, con tới thăm mẹ.” Trong tay Phúc Ni là một bát khoai lang đỏ mới nấu xong đẩy cửa đi vào.
“Đi ra ngoài, lão nhị không nói với cô, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ sao.”
Vương Quế Anh thật sự không muốn gặp cô ta, nếu không phải vì lão nhị, bà ấy căn bản không để Hoắc Kiến Quốc đón cô ta từ nhà mẹ đẻ về.
“Mẹ, đánh gãy xương cốt vẫn còn gân mà, huống hồ chỉ làm bộ trước mặt người ngoài mà thôi, thực ra chúng ta vẫn là người một nhà.”
Khi Phúc Ni nói chuyện, đôi mắt của cô ta vẫn luôn đánh giá trong phòng.
Mà Vương Quế Anh đã sớm chú ý tới những tính toán trong lòng cô ta:
“Vậy sao? Nhà lão nhị, tốt nhất là nên thành thật một chút, đừng tác quái à? Nếu để tôi biết, tôi sẽ bảo lão nhị đưa cô trở về, cô đừng mơ quay trở lại nữa.”
Con dâu cả là người tốt, cả nhà chỉ có cô ta là gậy thọc phân.
Vốn tưởng rằng đuổi cô ta về nhà mẹ đẻ ở một thời gian, sẽ nhớ lâu, dựa theo tình hình hiện giờ, không có một chút tác dụng nào.
Hoắc gia bọn họ dính phải loại con dâu như vậy đúng là tổ tiên xui xẻo tám đời, nhưng mà lão nhị không thể rời khỏi cô ta.
Vương Quế Anh quyết định, đợi ngày mai bảo ông già nhà mình xây tường trong sân, ai lo phận nấy là được.
Mắt không thấy tim không phiền.
Phúc Ni vừa nghe mẹ chồng nói như vậy, nghĩ tới cuộc sống ở nhà mẹ đẻ, mỗi ngày phải làm việc còn ăn không đủ no, mấy chị dâu còn trong tối ngoài sáng trào phúng cô ta, cho nên cô ta lập tức xin tha:
“Mẹ, mẹ hiểu lầm con rồi, con không có ý đó, mấy đứa bé trong nhà không thể rời khỏi con, chuyện lần trước là lỗi của con, con xin lỗi với mẹ.”
“Được rồi, nhanh đi đi, đừng để tôi thấy cô, vừa nhìn thấy cô là tôi đau cả đầu.” Vương Quế Anh xua tay với cô ta, bắt đầu đuổi người.
“Vậy được rồi bây giờ con đi ngay, mẹ, mẹ nhớ ăn khoai lang đỏ nhé, con mới nấu xong.”
Phúc Ni đặt bát trên tay lên bàn rồi rời đi.
Vương Quế Anh quay đầu nhìn hai củ khoai lang đỏ còn không to bằng cổ tay bà ấy, thì lắc đầu.
Phúc Ni không chiếm được chỗ tốt, còn bị mắng cho một trận nổi giận đùng đùng về nhà, vừa cào vừa véo Hoắc Kiến Quốc đang nằm trên giường đất ngủ say.
Hoắc Kiến Quốc không đề phòng bị đau kêu oa oa, lập tức ngồi dậy.
Hoắc Kiến Quốc nhìn dấu móng tay trên cánh tay mình, tức giận nói: “Sáng sớm tinh mơ nổi điên cái gì, có bệnh à, nếu không muốn sống yên ổn thì cút về nhà mẹ đẻ cho tôi.”
Con mẹ nó thật đau.
“Hoắc Kiến Quốc, đời này bà đây đúng là mắt bị mù, mới gả cho loại người không có tiền đồ, cha không thương mẹ không yêu như anh.”
Khi Phúc Ni nói chuyện cố ý nói to, chính là muốn Vương Quế Anh ở bên cạnh nghe thấy rõ.
Trong lòng cô ta có oán, oán mẹ chồng cô ta không công bằng, vì một người phụ nữ còn chưa gả tới nhà bọn họ, đều sắp cho hết sạch đồ trong nhà.
Đừng tưởng rằng cô ta không biết trong tay hai vợ chồng già có bao nhiêu thứ tốt, chồng mình là kẻ ngốc không tranh không đoạt, nhưng cô ta không phải.
Đồ ở chỗ mẹ chồng cô ta ít nhất cũng có một phần là của nhà cô ta, sao có thể tiện nghi cho người ngoài.
“Có thể sống được thì sống, không sống được thì cút.” Hoắc Kiến Quốc bị cô ta quấn lấy hơi bực bội.
Phúc Ni vừa nghe anh ta nói như thế, đầu óc nóng lên, tràn ngập tức giận nhìn Hoắc Kiến Quốc.
“Anh giỏi lắm, Hoắc Kiến Quốc, tôi biết ngay là anh không cần tôi mà, có phải anh có người khác ở bên ngoài hay không? Hoắc Kiến Quốc, người đàn ông chết tiệt này, anh không có chút lương tâm nào, tôi sinh nhiều con cho Hoắc gia anh như vậy…”
Vương Quế Anh ở gian phòng khác đương nhiên nghe thấy được động tĩnh bên Hoắc Kiến Quốc, xụ mặt ngồi trên ghế không nói một lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận