Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 109: Cô ta như vậy là tống cổ ăn xin

“Tôi đã ăn hết bánh bao trắng, nhưng bánh bột ngô thì có hai cái. Nếu cô nguyện ý xách qua giúp tôi, tôi sẽ cho cô bánh bột ngô này.”
Lục Hướng Noãn lấy hai cái bánh bột ngô trong túi ra cho cô ấy nhìn thoáng qua, lại cất vào.
“Cô phải nghĩ thật kỹ, hành lý của tôi rất nặng, nếu cô xách một nửa không xách nữa, tôi sẽ không cho cô một cái bánh bột ngô.” Lục Hướng Noãn nói những lời cô muốn nói ra, bây giờ giao quyền lựa chọn cho cô ấy.
Cho dù thấy được hình bóng mình lúc trước trong mắt cô ấy, thì tính sao?
Xã hội này vốn là cá lớn nuốt cá bé, con người thích ứng được hoàn cảnh thì sống sót, cho nên cô sẽ không đồng tình với bất cứ người nào.
Vương Hiểu Linh cũng không nghĩ tới cô sẽ lấy hai cái bánh bột ngô qua loa lấy lệ với mình, nhưng có còn hơn không, cho nên cô ấy nghiến răng gật đầu đồng ý.
Lục Hướng Noãn lập tức ném hành lý trong tay, sau đó đi nhanh về phía trước, thuận tiện không quên uống nước trong bình, bổ sung thể lực của mình.
Mà Vương Hiểu Linh khiêng hành lý của Lục Hướng Noãn trên vai, một tay khác xách chăn rách của mình.
Thứ này thực sự rất nặng, nhưng vì hai cái bánh bột ngô chỉ có thể cố chống đỡ, cố gắng đi về trước.
Lục Hướng Noãn thường dừng lại quay đầu nhìn cô ấy, nhưng mà không có ý định giúp đỡ, dù sao cô đã trả 2 cái bánh bột ngô.
Khoảng mười phút sau bọn họ mới ra khỏi trạm, tiến hành hội hợp với mọi người.
Mà Vương Hiểu Linh nhanh chóng lấy hành lý trên lưng xuống, sau đó không rảnh lo nghĩ vươn tay với Lục Hướng Noãn, sợ cô đổi ý không cho mình bánh bột ngô.
Lục Hướng Noãn rất hài lòng với công tác lần này của cô ấy, cho nên móc hai cái bánh bột ngô trong túi ra đưa cho cô ấy.
Bánh bột ngô này là lúc trước đám bác gái Vương sợ cô ăn không đủ no đưa cho cô, cô ăn thấy không ngon cho nên không ăn nữa, ném vào không gian không ngờ có tác dụng như vậy.
Thực ra Vương Hiểu Linh muốn bánh bao trắng trong không gian của cô cũng còn nhiều, cộng vào phải mấy ngàn cái, nhưng mà cô không cho.

Bởi vì thời nay lương thực khan hiếm, chỉ riêng bột ngô làm thành bánh bột ngô cũng trân quý y như bảo bối, càng khỏi phải nói bánh bao nhân thịt heo hành tây của cô.
Đạo lý tài bất lộ phú cô vẫn hiểu, cô không muốn trở thành người coi tiền như rác, cả ngày bị người ta nhìn chằm chằm.
“Cảm ơn.” Vương Hiểu Linh nhận lấy bánh bột ngô, cũng không nỡ ăn nhanh chóng cất đi.
“Vương Hiểu Linh, cô khuân hành lý giúp cô ta, cô ta chỉ cho cô hai cái bánh bột ngô, cô ta như vậy là tống cổ ăn xin.” Giả Yếu Quốc không nhìn nổi, không nhịn được hừ hừ hai câu, đồng thời còn không quên trừng mắt với Lục Hướng Noãn.
“Chuyện hai bên cô tình tôi nguyện liên quan gì tới anh, nếu cô ấy không muốn làm, tôi còn có thể buộc cô ấy làm ư? Chuyện này lại không liên quan tới anh, anh giả làm sói đuôi dài làm gì.”
Người này đúng là một lại tới hai hai lại tới ba khiêu chiến lực nhẫn nại của cô, Lục Hướng Noãn nhìn người muốn ăn đòn như vậy, muốn tiến lên tát anh ta hai cái, cho anh ta biết trên người Mã Vương gia có mấy mắt.
“Giả Yếu Quốc, chuyện của tôi không tới lượt anh chỉ điểm, là tôi chủ động tìm Lục Hướng Noãn, muốn giúp cô ấy.” Vương Hiểu Linh cũng tức giận, không nhịn được mở miệng trách anh ta.
Cô ấy không nhìn ra được anh ta là vì tốt cho mình, người đàn ông này rất xấu, rõ ràng là mượn chuyện của mình khiến anh ta trở nên nổi bật.
Đồng thời cô ấy còn lo lắng vì chuyện này mà chọc giận Lục Hướng Noãn, sau này cô ấy sẽ không còn chuyện tốt như thế để làm.
Nhưng mà khi quay đầu lại, phát hiện vẻ mặt cô như thường, lúc này Vương Hiểu Linh mới thoáng thả lỏng.
“Vương Hiểu Linh, cô không biết lòng người tốt, tôi nói chuyện giúp cô cô lại đứng về phía người ngoài, cô…”
Giả Yếu Quốc không dám cứng đối cứng với Lục Hướng Noãn, bởi vì lúc đó cô trách mắng Dương Thiên Chân anh ta cũng ở đây, cái miệng nhỏ nói một tràng, còn là loại vô lý cũng thành có lý.
Cho nên anh ta mới nhắm ngay Vương Hiểu Linh vẫn luôn không nói chuyện, nhưng ai biết người này cũng như ăn uống súng.
“Ầm ĩ cái gì, ở phía xa đã nghe thấy các người ầm ĩ, các người tới nông thôn làm xây dựng, hay là xuống nông thôn cãi nhau? Không được thì từ đâu ra thì về đó cho tôi.” Vương Quốc An chỉ đến nhà vệ sinh một lát, khi trở về thì nghe thấy bọn họ ầm ĩ mãi, thì cảm thấy đau đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận