Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 680: Nếu tái phạm mà nói, bà ấy sẽ bảo ông già đánh gãy chân anh

Lần này nấu đồ ăn xong anh đã nếm thử trước, tuy không ăn ngon như cô gái nhỏ nấu, nhưng cũng có thể ăn được, chẳng qua không biết hợp khẩu vị của cô hay không.
“Cũng tạm, ít nhất không còn mặn như trước.” Lục Hướng Noãn thật lòng khen ngợi, vừa dứt lời, cô lại gắp thêm miếng nữa.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên mới yên lòng.
Ăn cơm xong người thu dọn vẫn là Hoắc Cảnh Xuyên, Lục Hướng Noãn bị anh ra lệnh cưỡng chế về giường đất ngủ bù.
Ngày hôm qua ngủ muộn, cộng thêm trên giường đất nhiều người như vậy, đều chen chúc bên nhau, khó tránh khỏi ngủ không được thoải mái lắm.
Lục Hướng Noãn thực sự ngủ không ngon lắm, cho nên ngoan ngoãn lên giường đất ngủ.
Đầu cô vừa mới chạm vào gối đầu, lập tức ngủ mất.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên đi ra thì thấy Lục Hướng Noãn đang ngủ say, không biết là cô đang nằm mơ thấy gì, khóe miệng còn có nước dãi chảy ra.
Hoắc Cảnh Xuyên như là bị cô cảm nhiễm, khóe miệng hơi nhếch lên, động tác nhẹ nhàng kéo chăn giúp cô sau đó đóng cửa rời đi.
“Lão tam, lần sau buổi tối đừng lên núi, trong nhà không thiếu chút thịt đó, cơ thể của con quan trọng hơn.”
Những lời này Vương Quế Anh đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng mà vô dụng, buổi tối mỗi ngày đều không ngủ được chạy lên núi.
Trời lạnh như vậy, cho dù cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu đựng nổi, bà ấy làm mẹ đương nhiên là đau lòng.
Ai ngờ Hoắc Cảnh Xuyên lại nói: “Con không lên núi, gác đêm với thanh niên trí thức Lục…”
“Mẹ đánh chết tên nhãi ranh này…”
Vương Quế Anh vừa nghe thấy thế, ánh mắt đánh giá khắp nơi, cuối cùng bà ấy cũng tìm được một dụng cụ vừa tay.
Chỉ thấy bà ấy cầm chổi đánh liên tục lên người Hoắc Cảnh Xuyên, không chút nương tay.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên vì suy xét cho eo mẹ anh, sợ bà ấy nhiều tuổi đuổi theo mình bị trật eo, cho nên đứng ở đó không nhúc nhích mặc bà ấy đánh.
Anh rất muốn mở miệng biện giải thay mình, nhưng mà mẹ anh vẫn luôn nói chuyện, Hoắc Cảnh Xuyên căn bản không có cơ hội chen miệng.
Mà Hoắc Đại Khánh nằm trên giường đất đọc báo nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cũng nhanh chóng đi giày vào, khoác áo khoác ra ngoài.
“Có chuyện gì thế, bà già, có chuyện gì thì từ từ nói.” Hoắc Đại Khánh nhanh chóng kéo cánh tay của Vương Quế Anh.
“Ông hỏi xem thằng bé đã làm chuyện tốt gì, trai đơn gái chiếc, nếu như bị người ta nhìn thấy thanh danh của thanh niên trí thức Lục sẽ mất sạch. Con không suy xét cho bản thân mình, thì cũng nên suy xét cho thanh niên trí thức Lục chứ.
Không được, cho dù thế nào mẹ cũng phải đánh chết tên nhóc thối con.”
Kết quả Vương Quế Anh quay đầu nhìn, phát hiện chổi trong tay bà ấy đã không còn, lại nhìn một cái, phát hiện vậy mà bị Hoắc Đại Khánh cướp mất đánh lão tam khốn nạn.
Đánh đi đánh đi, dù sao lại đánh cũng không có vấn đề gì, da dày thịt béo, hơn nữa Hoắc Đại Khánh là cha ruột, không thể đánh gần chết mới dừng.
Vừa vặn để anh nhớ lâu, lúc này còn chưa kết hôn đâu đã như vậy, người trẻ tuổi huyết khí phương cương, đặc biệt là thể trạng của con trai tốt như vậy, sức lực cũng mạnh.
Nếu xảy ra chuyện gì đó, thanh niên trí thức Lục là cô gái yếu ớt, cô muốn phản kháng cũng không phản kháng nổi.
Nghĩ tới đây Vương Quế Anh không bình tĩnh nổi, bà ấy nhanh chóng ngăn cản Hoắc Đại Khánh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hoắc Cảnh Xuyên:
“Vào nhà rồi nói.”
Hoắc Đại Khánh không nhịn được tiến lên đá anh một cái, ngay sau đó tung ta tung tăng theo Vương Quế Anh vào nhà.
“Nói, con có làm ra chuyện gì đó khác người với thanh niên trí thức Lục hay không.”
Khác người ư?
Hôn môi có tính không, nhưng mà nghĩ tới cô gái nhỏ da mặt mỏng, Hoắc Cảnh Xuyên lắc đầu:
“Không có ạ.”
Vương Quế Anh nhìn anh không giống nói dối, lúc này mới yên lòng, nhưng mà bà ấy còn không quên dặn dò Hoắc Cảnh Xuyên sau này không thể như vậy.
Nếu tái phạm mà nói, bà ấy sẽ bảo ông già đánh gãy chân anh.
Những lời này không cần bà ấy nhắc nhở, Hoắc Cảnh Xuyên đã biết nên làm thế nào, anh không còn là đứa nhóc nữa, đương nhiên biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.
Tác giả nói: “Không biết người ôm Lục Hướng Noãn hết hôn lại hôn là ai…”
Nhưng Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy cần phải lấy lại thanh danh cho mình, anh nhìn lướt qua cha mẹ ngồi đây:
“Ngày hôm qua mấy thanh niên trí thức ở khu thanh niên trí thức đều đến nhà thanh niên trí thức Lục gác đêm, không chỉ có mình con.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận