Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 78: Y như Tô Đắc Kỷ

Ở hiện đại cô có gương mặt mẹ sinh bình thường không có gì nổi bật, uống nước linh tuyền kia vào chưa được mấy tháng, đã có thể biến thành đại mỹ nhân hấp dẫn mọi người chú ý, hiệu quả còn tốt hơn phẫu thuật thẩm mỹ.
Càng khỏi phải nói dung mạo hiện giờ vốn không chê vào đâu được, nếu qua mấy tháng, vậy chẳng phải sẽ đẹp đến mức không có điểm nào soi mói được ư.
Cô đi xuống nông thôn, nói không chừng còn bị người ta mắng là hồ ly tinh câu dẫn đàn ông, như vậy không được.
Tuy hiện giờ cô không sợ gì, nhưng con người cô rất ghét phiền phức, có thể bớt chút phiền phức thì bớt chút phiền phức, dù sao cô xuống nông thôn là vì ném quá khứ mười năm cho chó ăn.
Nghĩ như vậy cô nhanh chóng buông tóc mái dày nặng còn dài xuống, như vậy mới không còn kinh diễm như vừa rồi.
Nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra được mấy phần tư sắc, Lục Hướng Noãn quyết định mấy ngày này có rảnh sẽ đến trung tâm bách hóa mua kính, ngày hôm qua khi cô đi dạo phát hiện có cửa hàng bán kính.
Mấy ngày kế tiếp Lục Hướng Noãn thay đổi biện pháp lăn lộn Lục Quốc Khánh và Vương Phượng Kiều.
Đồ hộp đào vàng ở trung tâm bách hóa, bánh gạo nếp, bánh hạch đào, bánh lưỡi bò, kẹo sữa thỏ trắng…
Chỉ cần cô muốn ăn, đều bắt Lục Quốc Khánh đi mua cho cô.
Nhưng mà mua cô cũng không ăn, ném hết vào không gian, dù sao mấy thứ đó đâu ngon bằng bánh kem bơ, hamburger và cánh gà của cô.
Ngoài ra còn bắt Vương Phượng Kiều mỗi ngày làm món ăn khác nhau cho cô, mỗi ngày còn cần phải ăn thịt, chuyện này khiến Vương Phượng Kiều tức tới mức muốn ném Lục Hướng Noãn vào nồi nấu.
Phiếu thịt trong nhà đã sớm bị cô ăn hết, hiện giờ ăn đều là bà ta muối mặt đi tìm chị em tốt của mình bỏ tiền mua.
Mua nhiều lần như vậy, một nhà mấy miệng ăn bọn họ còn chưa chạm vào được, đều vào bụng con chó Lục Hướng Noãn kia.
Sao chuyện này có thể không khiến bà ta sốt ruột được, vì chuyện này mà khoảng thời gian này con trai bà ta gầy đi nhiều, ngay cả con gái cũng mỗi ngày không về nhà, không biết là đi đâu, mà bà ta cũng thành bảo mẫu của con nhóc chết tiệt kia.
Ngay khi bà ta không nhịn được phủi tay không hầu hạ, quyết định phản kích, Lục Quốc Khánh tan làm nói với bà ta tin tức ngày mai Hồ Hữu Tiền muốn đến nhà, chuyện này khiến Vương Phượng Kiều vui tới mức không tìm ra hướng bắc.
Ngay cả buổi tối khi nấu thịt cho Lục Hướng Noãn cũng lẩm nhẩm hát, nhìn Lục Hướng Noãn ăn thịt đều vô cùng thuận mắt.
Ăn đi, ăn đi, sau này mày sẽ không có ngày lành.
Khoảng thời gian này Vương Phượng Kiều cũng không nhàn rỗi, nhờ người hỏi thăm về Hồ Hữu Tiền.
Người vợ đã chết của ông ta không phải bệnh chết, mà bị ông ta đánh chết.
Con nhóc chết tiệt này gả qua đó, có lẽ mỗi ngày sẽ bị đánh, nghĩ như vậy bà ta lập tức vui vẻ, cảm thấy mấy ngày nay mình chịu tội cũng không uổng phí.
Lục Hướng Noãn đang ăn thịt nhạy bén cảm nhận được hôm nay Vương Phượng Kiều không thích hợp, nhưng mà cô chỉ nhìn chằm chằm bà ta một lát không nói gì, rồi vùi đầu ăn cơm.
Ăn hết cơm trong bát xong Lục Hướng Noãn về phòng, trước khi đi còn không quên để lại một câu cho bọn họ:
“Làm việc phải nghĩ kỹ hậu quả, đừng để đến lúc đó muốn khóc cũng không tìm được chỗ để khóc.”
Lục Hướng Noãn đi rồi, trong lòng Vương Phượng Kiều cảm thấy hơi bất an kéo Lục Quốc Khánh không cho ông ta đi:
“Nó nói như vậy là có ý gì? Con nhóc chết tiệt kia biết kế hoạch của chúng ta rồi sao?”
“Có lẽ là không biết, nếu không với tính cách của nó hiện giờ, đã biết còn không lật bàn, còn có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với chúng ta như vậy ư?” Lục Quốc Khánh vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, cuối cùng cũng đợi được tới lúc này.
Chỉ cần ngày mai, là có thể giải quyết được con nhóc chết tiệt kia, con trai cũng có công việc, sao ông ta có thể không vui.
Nghe Lục Quốc Khánh nói như vậy, Vương Phượng Kiều nghĩ lại thấy cũng đúng.
Từ lúc con nhóc chết tiệt kia tự sát một lần, giống y như biến thành một người khác, rất hay cáu kỉnh.
Nếu cô không biết vậy Vương Phượng Kiều an tâm nhanh chóng thu dọn cơm thừa canh cặn trên bàn.
Mà Lục Quốc Khánh ở bên cạnh hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, nhìn Vương Phượng Kiều vểnh mông lau bàn, trong lòng có ngọn lửa dấy lên.
Đợi Vương Phượng Kiều dọn dẹp mọi thứ xong, cũng mặc kệ trời vừa mới tối, Lục Quốc Khánh gấp không đợi nổi kéo bà ta về phòng làm chuyện không thể miêu tả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận