Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 172: Lấy ra sớm một chút không phải là xong sao

Vừa nghe không cho mình khám răng, Dương Thiên Chân trực tiếp xù lông: “Không được.”
“Cô không mang theo thư giới thiệu, không được cũng phải được, trở về đi.” Phải khiến thanh niên trí thức này nhớ lâu, nếu không lần sau còn tái phạm vấn đề này nữa.
“Đại đội trưởng, ông chắc chắn có biện pháp, ông giúp đỡ tôi đi.” Dương Thiên Chân khóc thút thít, nước mắt giống như không cần tiền vẫn luôn chảy ra.
Người qua đường bị cô ta ầm ĩ như vậy đều vây quanh tới, Hoắc Đại Khánh nhìn bọn họ đều nhìn mình với ánh mắt không thích hợp, vừa giải thích với mọi người vừa bảo Dương Thiên Chân nín khóc.
Nhưng mà bị ông ta rống như vậy, Dương Thiên Chân khóc càng hăng.
“Tổ tông của tôi, tôi dẫn cô đi khám, khám bác sĩ.” Cô ta vẫn luôn khóc như vậy, trực tiếp khiến Hoắc Đại Khánh tước vũ khí đầu hàng.
Dương Thiên Chân vừa nghe ông ấy nói như thế, lập tức nín khóc, trên mặt còn có tươi cười, không ngừng thúc giục ông ấy mau dẫn mình đi khám bác sĩ.
“Gấp cái gì.” Đúng là phụ nữ lật mặt còn nhanh hơn lật sách, Hoắc Đại Khánh cảm khái trong lòng, nhưng mà không quên lấy giấy và bút trong túi ra, quan trọng nhất là con dấu của đại đội Hồng Kỳ đi đâu cũng mang theo.
Chỉ một lát sâu một lá thư giới thiệu được ông ấy viết xong, sau đó ghim dấu của đại đội.
Dương Thiên Chân thấy chuẩn bị xong, lập tức tiến lên cướp, nhưng bị Hoắc Đại Khánh lanh tay lẹ mắt cất đi.
“Tôi dẫn cô đi.” Hoắc Đại Khánh sợ cô ta lại xuất hiện tình huống lung tung rối loạn gì, khiến ông ấy lại phải giải quyết, nên quyết định tự mình dẫn cô ta đi khám.
Dương Thiên Chân nghe ông ấy nói như vậy cũng không có ý kiến, giống như trùng theo đuôi, hai người một trước một sau đi vào.

Bác sĩ vừa thấy là cô ta đang chuẩn bị xụ mặt gọi người tới đuổi người bệnh tâm thần này đi, Hoắc Đại Khánh kịp thời lấy thư giới thiệu ra.
“Có thư giới thiệu, lấy ra sớm một chút không phải là xong sao, vừa rồi ầm ĩ làm gì.” Bác sĩ nhận lấy thư giới thiệu xem một lát, phát hiện không có vấn đề gì sắc mặt càng thêm thối hơn.
Hoắc Đại Khánh và Dương Thiên Chân đúng là rảnh rỗi mù quáng tìm việc, chơi đùa bọn họ.
Hoắc Đại Khánh bị những lời này của ông ta làm cho ngây ngốc, quay đầu nhìn về phía Dương Thiên Chân.
Dương Thiên Chân nhanh chóng xua tay với ông ấy cộng thêm lắc đầu: “Tôi không biết.”
Nhưng rất rõ ràng, bác sĩ nghe được lời Dương Thiên Chân nói, phẫn nộ trực tiếp viết lên mặt, Hoắc Đại Khánh vừa thấy mọi chuyện không tốt lắm, vội vàng hỏi ông ta tình hình vừa rồi.
Có thể là biểu hiện thái độ của Hoắc Đại Khánh tốt, bác sĩ kia nói rõ một năm một mười không thêm mắm không thêm muối nói chuyện mới xảy ra, sau khi nói xong còn trừng Dương Thiên Chân một cái.
Dương Thiên Chân thấy ông ta dám trừng mình cũng tức giận, lập tức vỗ bàn muốn nổi giận, nhưng bị Hoắc Đại Khánh lanh tay lẹ mắt ấn xuống, uy hiếp một trận mới an phận hơn.
Hoắc Đại Khánh không nghĩ tới thanh niên trí thức này lớn gan như vậy, còn dám cào người ta, dù sao người ta cũng là bác sĩ tốt, nếu không bây giờ ông ấy đã phải tới công xã chuộc cô ta.
Rõ ràng đuối lý ông ấy nhanh chóng xin lỗi với bác sĩ:
“Cô bé này là thanh niên trí thức từ Bắc Kinh tới, vừa tới không hiểu gì, bị người trong nhà sủng hư. Ông người lớn rộng lượng, đừng chấp nhặt với cô bé.”
Bác sĩ vừa nghe ông ấy nói như vậy, tức giận trong lòng tiêu tan: “Lần sau chú ý một chút.”
“Vâng vâng.” Hoắc Đại Khánh giống như cháu trai cúi người gật đầu với bác sĩ, thực ra trong lòng đã mắng Dương Thiên Chân N lần.
Suốt ngày chỉ biết gây chuyện, làm hại ông ấy chùi mông cho cô ta khắp nơi.
Nửa tiếng sau, hai người ra khỏi bệnh viện, Dương Thiên Chân móc gương nhỏ trong túi ra nhìn răng mình, càng nhìn càng hài lòng.
Hoắc Đại Khánh nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta thì không nói chuyện, chỉ thúc giục cô ta mau trở về.
Nhưng mà Dương Thiên Chân không đồng ý, xoa cái bụng đói sôi ùng ục, quấn lấy Hoắc Đại Khánh đưa cô ta tới Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Hoắc Đại Khánh tới xong sống chết không chịu đi vào, bởi vì khi tới không mang theo tiền, phiếu cũng không mang, đi vào làm gì?
Đi vào lì lợm la liếm ăn không à.
Cho dù ông ấy nguyện ý, nhân viên phục vụ trong tiệm cơm cũng không đồng ý, không cẩn thận còn đuổi ông ấy ra ấy chứ.
Dương Thiên Chân thấy ông ấy như vậy cũng không miễn cưỡng ông ấy, đi vào trực tiếp gọi hai bát mì thịt rau, đưa tiền và phiếu qua.
Mà Hoắc Đại Khánh ở bên ngoài cầm tẩu hút thuốc, thuận tiện đợi thanh niên trí thức kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận