Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 999: Anh còn sống, thật tốt

Cho nên cô bảo Vương Giải Phóng và Vương Hiểu Linh ở lại nhà, đợi sáng mai ăn cơm xong thì đi.
Chẳng qua trong nhà chỉ có một phòng, Vương Hiểu Linh ở cùng với cô, còn Vương Giải Phóng thì phiền anh ta chen chúc một đêm với đám thanh niên trí thức Vương Chí Văn.
Đương nhiên là Vương Giải Phóng đồng ý, anh ta ngủ ở đâu cũng được, chỉ cần vợ anh ta ngủ thoải mái.
Ma đám Vương Chí Văn cũng đồng ý, vội vàng nhường vị trí cho Vương Giải Phóng ngủ.
Biết Vương Hiểu Linh cũng trở về Đàm Phượng Kiều và Lý Bình cũng tới nhà Lục Hướng Noãn, bốn người chen chúc trên giường đất.
Cũng may giường đất nhà Lục Hướng Noãn đủ to, nếu không nhiều người như vậy không có chỗ ngủ.
Ba người nằm trên giường đất ríu rít nói chuyện, vừa nói là nói tới nửa đêm, thỉnh thoảng Lục Hướng Noãn sẽ phụ họa hai câu, thực ra trong lòng đã sớm nghĩ tới Hoắc Cảnh Xuyên đang ngồi xe lửa về nhà.
Anh còn sống, thật tốt.
Cả đêm Lục Hướng Noãn không ngủ được, nhưng thực ra đám Vương Hiểu Linh bất tri bất giác ngủ mất.
Tin tức Hoắc Cảnh Xuyên còn sống truyền khắp đại đội Hồng Kỳ, mọi người cảm thấy vui sướng thay Hoắc gia và Lục Hướng Noãn.
Trong đó cũng có người không vui vẻ lắm, ví dụ như Phúc Ni, lúc này cô ta đập vỡ bát trong nhà.
Trên mặt đất đầy mảnh thủy tinh.
Bởi vì cô ta biết nếu Hoắc Cảnh Xuyên còn sống, vậy thì tính toán trong lòng cô ta sẽ phải vồ hụt.
Với tính cách bảo vệ vợ của Hoắc Cảnh Xuyên, chắc chắn không đồng ý, nói không chừng còn thu thập cô ta một trận.
Thấy miếng thịt thiên nga sắp tới miệng lại bay như vậy, Phúc Ni muốn khóc, chỉ thấy ánh mắt cô ta độc ác lẩm bẩm:
“Cậu ta đi chết đi, vì sao cậu ta không chết đi.”
Tuy Hoắc Kiến Quốc khốn nạn một chút, nhưng tình nghĩa anh em giữa anh ta và Hoắc Cảnh Xuyên là người nào cũng không ma diệt được, khi anh ta nghe Phúc Ni rủa Hoắc Cảnh Xuyên chết, anh ta không hề nghĩ ngợi tát cô ta hai cái.
“Lại để tôi nghe thấy cô rủa lão tam chết, cô cút ra ngoài cho tôi.”
Hoắc Kiến Quốc nói xong thì đi ra ngoài, cái nhà này anh ta không ở nổi một giây nào, nếu không vì mấy đứa bé trong nhà, anh ta đã sớm ly hôn với Phúc Ni.
Mà Lục Hướng Noãn thì vội vàng thay ga trải giường vỏ chăn ra, giặt sạch sẽ rồi phơi lên.
Cô vẫn không quen trên giường có mùi của người khác.
Chỉ trong nháy mắt đã đến ngày Hoắc Cảnh Xuyên xuống xe lửa, Vương Quế Anh và Hoắc Đại Khánh còn có Lục Hướng Noãn đã sớm ngồi xe bò xuất phát.
Khi đám Lục Hướng Noãn tới nhà ga, hai vợ chồng Vương Giải Phóng cũng ở đây.
Vương Hiểu Linh nhanh chóng vẫy tay với Lục Hướng Noãn, đợi Lục Hướng Noãn đi tới cô ấy lấy trứng gà trong túi ra đưa cho Lục Hướng Noãn ăn.
Trứng gà này là mẹ chồng cho cô ấy bổ sung dinh dưỡng, mỗi ngày cô ấy đều ăn một quả, hôm nay cô ấy cố ý không ăn, chính là mang tới cho Lục Hướng Noãn ăn.
Lục Hướng Noãn từ chối, so với mình, Vương Hiểu Linh mới là người cần trứng gà nhất.
Nhưng mà tâm ý của cô ấy, Lục Hướng Noãn nhận.
Vương Hiểu Linh đoán được Lục Hướng Noãn sẽ nói như vậy, cho nên bóc vỏ trứng gà ra xong, kiễng chân nhét trứng gà vào trong miệng Lục Hướng Noãn.
Lúc này Lục Hướng Noãn không ăn cũng phải ăn, toàn bộ trứng gà vào bụng, Lục Hướng Noãn hơi nghẹn, nhưng mà còn không quên dặn dò Vương Hiểu Linh lần sau không được như vậy.
Mà Vương Hiểu Linh vẫn là vẻ mặt ngoan ngoãn gật đầu, Lục Hướng Noãn nói gì cũng đúng.
Tương tác giữa Vương Hiểu Linh và Lục Hướng Noãn bị Vương Giải Phóng ở bên cạnh thấy hết, lúc này anh ta “đau lòng” muốn chết.
Nếu không phải Lục Hướng Noãn là nữ, Vương Giải Phóng thực sự hoài nghi có phải vợ anh ta thích Lục Hướng Noãn hay không, đối xử với cô tốt như vậy, còn tốt hơn đối xử với anh ta.
Ô ô ô…
Không công bằng…
Anh ta cũng muốn vợ yêu thương.
Vương Giải Phóng thấy vợ anh ta nhìn Lục Hướng Noãn càng lúc càng lệch đi, nhanh chóng ho khan một tiếng:
“Đoàn trưởng Hoắc sắp xuống xe, chúng ta nhanh đi qua đi, nếu không lát nữa không tìm thấy.”
Quả nhiên hiệu quả rất rõ ràng, Vương Giải Phóng nhìn Vương Hiểu Linh trong tầm tay, trong lòng vô cùng đắc ý.
Xem đi, anh ta mới là người quan trọng nhất trong lòng vợ, những người khác đều phải xếp sau.
Vương Hiểu Linh: “Anh thực sự không phải…”
Xe lửa đến trạm, Hoắc Cảnh Xuyên nhanh chóng xuống xe, vốn dĩ cơ thể chưa khôi phục tốt, lại ngồi xe bốn ngày ba đêm, cho nên gương mặt Hoắc Cảnh Xuyên trắng bệch như tuyết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận