Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 1000: Gặp mặt

Vết thương chỗ ngực cử động là đau, Hoắc Cảnh Xuyên cố nén cảm giác không khỏe đi về trước.
Bởi vì anh quá muốn gặp vợ anh.
Hiện giờ Hoắc Cảnh Xuyên giống như Lục Hướng Noãn xuống xe lửa trong khoảng thời gian trước, ở trong đám người anh quá chói mắt, đặc biệt là khí chất toàn thân, khiến người ta không chú ý cũng khó.
Cho nên Lục Hướng Noãn liếc mắt một cái là thấy được Hoắc Cảnh Xuyên đang chen chúc trong đám người.
Mà lúc này, Hoắc Cảnh Xuyên cũng thấy được Lục Hướng Noãn.
Ánh mắt hai người chạm nhau như vậy, giống như có cảm giác đã qua vạn năm.
Anh thực sự còn sống, lúc này trong đầu Lục Hướng Noãn đều là những lời này.
Khi nhìn thấy Lục Hướng Noãn, Hoắc Cảnh Xuyên nhấc chân đi về phía cô.
Cho dù chỉ cách mấy bước, Hoắc Cảnh Xuyên cũng đi không nhẹ nhàng.
Khi anh đi tới trước mặt Lục Hướng Noãn, sau lưng đã đau tới mức chảy mồ hôi, nhưng mà anh hoàn toàn không để bụng, ánh mắt gần như tham lam nhìn người phụ nữ anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Hoắc Cảnh Xuyên vốn tưởng rằng đời này sẽ không thấy được cô nữa, không nghĩ tới trời xanh không tàn nhẫn như vậy, mà đưa anh trở về bên cạnh cô.
Thật tốt.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Lục Hướng Noãn, đồng thời Lục Hướng Noãn cũng đang nhìn anh, đôi mắt không chớp, sợ đây chỉ là giấc mộng, đợi cô tỉnh lại Hoắc Cảnh Xuyên không còn nữa.
Hoắc Cảnh Xuyên khàn giọng nói: “Vợ à, anh về rồi.”
Vợ anh gầy đi nhiều, chắc chắn là khoảng thời gian anh không ở bên cô không ăn cơm tử tế.
Đều là lỗi của anh.
“Hoắc Cảnh Xuyên, anh khốn nạn.”
“Anh khốn nạn, anh rất xin lỗi em. Vợ à, em muốn đánh muốn chửi đều được, nhưng mà cầu xin em đừng rời khỏi anh.”
Lục Hướng Noãn vừa định nói chuyện, nhưng không ngờ nước mắt chảy ra như mưa.
Trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên lập tức hoảng loạn, lúc này anh không rảnh lo đang ở bên ngoài, nhanh chóng dùng tay áo lau nước mắt cho cô.
Nhưng bị Lục Hướng Noãn đẩy ra.
Cô chán ghét anh tự chủ trương, chán ghét anh tự cho là đúng, rõ ràng đã trở về lại không gọi điện thông báo cho cô.
Cô không cần loại tốt này.
Hoắc Cảnh Xuyên vĩnh viễn không biết thời gian qua cô đau khổ cỡ nào.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên lại hiểu lầm Lục Hướng Noãn không cần anh, trái tim đau đớn giống như bị dao đâm, đau đến mức anh giơ tay che ngực, kết quả đau lợi hại hơn suýt nữa ngất xỉu.
Lục Hướng Noãn cũng nhạy bén phát hiện Hoắc Cảnh Xuyên không thích hợp, lúc này không rảnh lo chuyện gì cô nhanh chóng bảo Vương Giải Phóng và Hoắc Đại Khánh đưa Hoắc Cảnh Xuyên đến bệnh viện gần nhất.
Mới đầu Hoắc Cảnh Xuyên không muốn đi, bởi vì anh không muốn bỏ lỡ bất cứ thời gian nào ở bên Lục Hướng Noãn.
Nhưng Lục Hướng Noãn lên tiếng, anh không nghe cũng phải nghe.
Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi lên xe bò, chẳng qua ánh mắt từ đầu tới cuối đều nhìn Lục Hướng Noãn.
Khi Lục Hướng Noãn dẫn theo đám Hoắc Cảnh Xuyên đến bệnh viện, vừa vặn gặp Vương Thủ Nghĩa mới mở họp xong.
Lúc trước Lục Hướng Noãn làm phẫu thuật rạch bụng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Vương Thủ Nghĩa, cho nên khi thấy Lục Hướng Noãn, không đợi Lục Hướng Noãn mở miệng nói chuyện, ông ta đã tiến lên chủ động chào hỏi.
Ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định mời Lục Hướng Noãn tới bệnh viện bọn họ làm bác sĩ, cho nên lần này cũng không ngoại lệ, mở miệng là mời Lục Hướng Noãn tới đây làm bác sĩ.
Trong lòng có việc Lục Hướng Noãn không hề nghĩ ngợi từ chối: “Chồng tôi sinh bệnh, tôi dẫn anh ấy đi khám bệnh.”
Vừa rồi khi tới Lục Hướng Noãn đã kiểm tra mạch đập của Hoắc Cảnh Xuyên, phát hiện tình hình của anh không lạc quan, cho nên mới muốn dẫn anh tới bệnh viện.
Chủ yếu là trong nhà không có đồ gì, mọi thứ đều bị cô để lại ở đại viện người nhà, khi về chỉ mang túi đồ nhỏ.
Hoắc Đại Khánh còn có đám Vương Giải Phóng đều biết, nếu đột nhiên lấy đồ ra chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Cho nên Lục Hướng Noãn không dám mạo hiểm như vậy, bởi vì trên người có bí mật lớn là không gian và xuyên qua, chuyện này khiến Lục Hướng Noãn vẫn luôn duy trì tỉnh táo tuyệt đối trong bất cứ tình huống nào.
Bởi vì chỉ cần sai một bước, sẽ là sai từng bước.
Vừa nghe thấy thế, Vương Thủ Nghĩa lập tức dẫn Lục Hướng Noãn đến phòng khám bệnh của ông ta.
Trước ngực và sau lưng Hoắc Cảnh Xuyên lúc này thảm không nỡ nhìn, trên áo đều nhiễm máu, bị Lục Hướng Noãn ném vào thùng rác.
Miệng vết thương không ngoại lệ nhiễm trùng hư thối, lộ ra mùi khó ngửi.
Vương Hiểu Linh mang thai không ngửi được mùi này, cho nên đi ra ngoài đợi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận