Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 491: Mai táng

“Thanh niên trí thức Lục, cháu tới rồi.” Gương mặt Hoắc Đại Khánh xanh mét nhìn thấy Lục Hướng Noãn tới, lập tức nhường vị trí cho cô.
“Dạ.” Trả lời ông ấy xong Lục Hướng Noãn vội vàng tiến về trước, khi chuẩn bị kiểm tra thì thấy cơ thể anh ta đã cứng ngắc, còn có gương mặt cũng trắng xanh.
Cô biết không cần phải kiểm tra nữa, vừa nhìn là biết đã chết mấy tiếng.
Chẳng qua chết cũng là loại giải thoát đối với anh ta, bởi vì sống không bằng chết như vậy quá khó tiếp nhận, như vậy đúng là tiện nghi cho anh ta.
Khi Lục Hướng Noãn nói kết quả này cho bọn họ, đám Hoắc Đại Khánh đều không nói gì.
“Cuộc sống nửa sống nửa chết như vậy đúng là không có ý nghĩa gì, chết thì chết thôi.” Vương Chí Thành cảm thán nói, người khác cũng hiểu được đạo lý này, cho nên không nói chuyện.
Nếu người chết không thể sống lại, cho nên việc cấp bách hiện giờ là phải tìm mảnh đất, mai táng cho anh ta.
Nhưng mà nhà Tam Ma Tử nghèo, ngay cả một bộ quan tài bình thường cũng không có, cho nên Hoắc Đại Khánh trực tiếp gọi phần lớn người trong đại đội tới họp.
Đương nhiên ông ấy không thông báo cho đám người ở khu thanh niên trí thức, dù sao đây là chuyện trong đội.
Mà các đội viên nhìn đại đội trưởng sáng sớm tinh mơ gọi bọn họ tới tập hợp, đều líu ríu thảo luận, kết quả thảo luận một lúc lâu cũng không có manh mối.
Chẳng qua âm thanh ầm ĩ đó sắp lật chuyển mái nhà, cuối cùng vẫn là Vương Chí Thành chạy tới không nhìn nổi, mở miệng trấn an.
Đợi Hoắc Đại Khánh đi tới nhìn thấy các đội viên đã đến đông đủ, trực tiếp mở miệng:
“Hôm nay gọi mọi người tới đây, là có chuyện muốn bàn bạc.”
“Đại đội trưởng, có việc gì thì cứ nói đi, lề mề như vậy làm gì.” Trong đám người có người hét lên.
Quách Cẩu Tử không chiều tật xấu này của đám người, gương mặt âm trầm nói:
“Tam Đức Tử, ông không nói lời nào, có thể nghẹn chết có phải hay không? Không thấy đại đội trưởng đang nói chuyện à, ông xen miệng làm gì, chẳng lẽ ông là đại đội trưởng sao?”
Một câu chặn họng Tam Đức Tử vừa rồi còn dõng dạc mãi mà không nói nên lời, lùi vào trong đám người run lẩy bẩy.
Thực ra trong lòng đã mắng Quách Cẩu Tử thích lo chuyện bao đồng gần chết.
Hoắc Đại Khánh thấy không còn ai nói chuyện nữa, lúc này mới mở miệng tiếp tục nói:
“Tôi sẽ nói ngắn gọn, sáng hôm nay khi tới, Tam Ma Tử đã chết…”
Ông ấy vừa nói như vậy, các đội viên ở phía dưới lập tức không ngừng bàn tán.
“Chuyện gì thế này, đại đội trưởng, không phải là ông đang đùa chúng tôi đấy chứ?”
“Tam Ma Tử đã chết, vậy thì thật sự quá tốt, lần trước cậu ta trộm hết hai con gà mái già nhà tôi đi nấu ăn, khiến tôi sắp tức chết, đó là gà đẻ trứng nhà tôi đấy…”
“Haizz, sao Tam Ma Tử lại chết như vậy…”

Các đội viên có tiếc hận, cũng có vỗ tay tán thưởng Tam Ma Tử chết đi, tóm lại là gì cũng có, nhưng người đã không còn, nói mấy lời này cũng không có ích gì.
Các đội viên nói một lát thì không nói nữa.
Nhưng mà các đội viên tò mò chính là Tam Ma Tử chết thì chết, vậy gọi bọn họ tới làm gì, bọn họ không phải bác sĩ, có thể cứu anh ta sống lại.
Hoắc Đại Khánh nhìn ra được nghi ngờ trong mắt bọn họ, lúc này mới chậm rãi mở miệng:
“Hôm nay gọi tất cả mọi người tới, là muốn góp quan tài cho Tam Ma Tử. Dù sao người đã chết, không có quan tài cũng không có thể diện lắm.”
Vừa nghe Hoắc Đại Khánh nói như vậy, trong đám người có đội viên bật cười:
“Đại đội trưởng, người như Tam Ma Tử đâu cần quan tài làm gì, trực tiếp dùng chiếu rách cuốn lấy đi chôn là được.”
“Đúng thế đúng thế…” Có người cũng phụ họa theo.
Dù sao quan tài cũng phải bỏ tiền mua, người thế hệ trước cực khổ hơn nửa đời người mới mua được quan tài cho mình, có thể nghĩ tới tiền mua quan tài đắt cỡ nào.
Thời đại hiện giờ ăn cơm còn khó khăn, đâu còn dư tiền đi mua quan tài cho người khác.
Huống hồ những chuyện Tam Ma Tử làm trong đại đội, thật sự là mèo chê chó ghét, người người đều chướng mắt, các đội viên càng không muốn lấy tiền trong túi ra.
Ngay cả Lan Hoa và Vương Tú Lan là hai người tốt bụng cũng thế, đều lặng im không tiếng động đứng đó.
Có một số người thấy mệt, nhìn đại đội trưởng sáng sớm tinh mơ gọi nhiều người tới như vậy là vì chuyện Tam Ma Tử, thì lặng lẽ trở về nhà.
Mà Lục Hướng Noãn được Quách Cẩu Tử gọi tới có thể nói là xem rõ toàn bộ hành trình, cô vô cùng tán thành cách nói của bọn họ, loại cặn bã xấu xa, côn trùng thối tha như Tam Ma Tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận