Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 617: Lại hôn lên

Nhưng không ngờ cô còn chưa ngủ.
Anh xoay người, thì thấy cô gái nhỏ khoác áo khoác đứng ở cửa nhìn anh.
Hơn nữa anh liếc mắt một cái là nhìn ra chiếc áo khoác đó là anh tặng cho cô gái nhỏ, to rộng bao kín mít cô gái nhỏ.
Trái tim của Hoắc Cảnh Xuyên lập tức mềm nhũn, nhanh chóng chống gậy tiến lên:
“Trời lạnh, em mau trở về nằm đi.”
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên còn cao hơn cô một cái đầu, trong lòng rung động, sau đó nhón chân nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của Hoắc Cảnh Xuyên.
“Hoắc Cảnh Xuyên, ngủ ngon.”
Nhân lúc Hoắc Cảnh Xuyên còn sững sờ chưa kịp lấy lại tinh thần, Lục Hướng Noãn đã nhanh chóng đóng cửa lại.
Lục Hướng Noãn dựa lưng vào cửa, đôi tay che gương mặt nóng lên, ý cười ở khóe miệng không nhịn được tràn ra ngoài.
Vậy để cô phóng túng một lần đi.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ở ngoài cửa che chỗ bị hôn, mãi mà chưa hoàn hồn, ngực nóng bỏng giống như có ngàn lời vạn tiếng muốn lao ra.
Rất lâu sau Hoắc Cảnh Xuyên mới nhỏ giọng nói với cánh cửa: “Cô gái nhỏ của anh, ngủ ngon.”
Ngay sau đó thì rời đi, giúp cô gái nhỏ khóa cửa lại, sau đó đi tới sâu trong núi.
Ngày hôm sau Lục Hướng Noãn tỉnh lại rất lâu cũng không thấy Hoắc Cảnh Xuyên tới, cô cảm thấy có chút không thích hợp.
Bởi vì mỗi ngày anh đều tới từ sớm.
Trong lòng có chút lo lắng cho Hoắc Cảnh Xuyên, Lục Hướng Noãn tiện tay cầm áo khoác trên giường đất mặc vào, bọc mình kín mít sau đó đi giày bông ra ngoài.
Cô mới ra khỏi cửa sân thì thấy Hoắc Cảnh Xuyên đi về phía nhà cô, vì thế vẻ mặt Lục Hướng Noãn không đổi trở về.
Cô ở trong sân đợi anh.
“Buổi tối anh không ngủ được, đi đâu đấy?” Lục Hướng Noãn nhìn thấy trong mắt anh đều là tơ máu, hơi đau lòng.
Hơn nữa quần áo của anh thoạt nhìn hơi ướt đẫm.
Hoắc Cảnh Xuyên không nói chuyện, mà ra vẻ thần bí kéo cô vào nhà.
Tuy Lục Hướng Noãn không hiểu anh đang làm trò gì, nhưng vẫn thành thật nghe lời.
Hoắc Cảnh Xuyên vào phòng, lập tức lấy nhân sâm vô cùng hoàn chỉnh trong lòng ra.
“Nhân sâm, anh lấy đâu ra thế?” Lục Hướng Noãn nhìn nhân sâm khoảng 50 năm trước mặt, hơi kinh ngạc hỏi.
Đặc biệt là nhân sâm hoàn chỉnh như thế, thời buổi này không dễ tìm, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm trong lòng.
Trong không gian của cô đều có thứ này, nhưng đều là cô bỏ số tiền lớn ra mua.
Hoắc Cảnh Xuyên sủng nịch nói: “Em chỉ lo ăn là được, không đủ thì nói với anh.”
Giống như chuyện anh đi trên nền tuyết ở núi sâu tìm nhân sâm chưa từng xảy ra.
Lục Hướng Noãn nghe anh nói như vậy, khóe mắt giật giật.
Anh hào phóng như vậy, người không biết còn tưởng nhân sâm giống y như củ cải, khắp nơi đều có ấy chứ.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn biết, Hoắc Cảnh Xuyên thật sự có thể nói được thì làm được.
Chỉ cần cô mở miệng, người đàn ông này sẽ mang tới cho cô.
“Không phải là anh đi lên núi tìm đấy chứ?” Lục Hướng Noãn nói ra nghi ngờ trong lòng.
Quần áo trên người Hoắc Cảnh Xuyên ướt đẫm, còn có nhân sâm này như mới đào trong đất ra, cô chỉ có thể nghĩ tới lý do này.
Hoắc Cảnh Xuyên chần chừ một lát, sau đó mở miệng nói: “Không phải.”
Lục Hướng Noãn thấy thế, đâu còn không rõ: “Tối qua đi đúng không? Hoắc Cảnh Xuyên, em không thích anh nói dối.”
Hoắc Cảnh Xuyên sửng sốt, cuối cùng vẫn thành thật thừa nhận.
Biết ngay là như vậy mà, ngay sau đó Lục Hướng Noãn thở dài nói:
“Cho nên nói, ngày hôm qua sau khi anh rời khỏi nhà em cũng không trở về, mà đi thẳng lên sau núi, tìm nhân sâm cả đêm ư?”
“Ừm.”
“Vì sao lại muốn lên núi tìm nhân sâm cho em? Em không sinh bệnh, huống hồ chân anh còn chưa khỏi có biết hay không?”
Lục Hướng Noãn nghĩ tới anh không yêu quý cơ thể mình như vậy, trong lòng tức giận.
“Chân đã khôi phục gần khỏi, cơ thể em yếu ớt, ăn nhân sâm có thể bồi bổ. Lần sau anh sẽ không như vậy nữa.”
“Vậy anh không muốn sống nữa sao? Nhỡ đâu gặp phải chuyện gì đó, anh có nghĩ tới cha mẹ anh không?” Lục Hướng Noãn nghe là vì mình, trong lúc nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, đôi mắt đỏ bừng nhìn Hoắc Cảnh Xuyên trước mặt.
Người đàn ông này, đúng là quá đáng ghét.
Hoắc Cảnh Xuyên đảm bảo với Lục Hướng Noãn:
“Anh sẽ không xảy ra chuyện, bởi vì anh còn muốn cưới em về nhà.”
“Không muốn nói chuyện với anh nữa.” Lục Hướng Noãn quay đầu về phòng, cô sợ lát nữa không khống chế được sẽ khóc ra.
Hai đời cộng lại, ngoại trừ Hứa Nhạc ra, anh là người đàn ông đầu tiên có thể vì mình làm đến mức này, sao chuyện này không khiến cô cảm động được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận