Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 1029: Đại kết cục 11 – Toàn Hoàn Văn

Hoắc Cảnh Xuyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoắc Hoài An một cái nói: “Bắt đầu từ ngày mai, đi theo cha huấn luyện…”
Biết Lục Hướng Noãn là con nhóc chết tiệt mình muốn tìm xong, Hoắc Hoài An…
Không đúng là Hứa Nhạc đối mặt với chuyện huấn luyện, lần đầu tiên cam tâm tình nguyện gật đầu:
“Dạ.”
Chỉ khi mình mạnh mẽ hơn, mới có thể bảo vệ được Lục Hướng Noãn…
Thuận tiện bảo vệ cha cậu bé Hoắc Cảnh Xuyên…
Tuy cha nhìn có vẻ không cần cậu bé bảo vệ…
Thấy cậu bé đồng ý sảng khoái như vậy, gương mặt Hoắc Cảnh Xuyên mới tốt hơn một chút:
“Đi gọi mẹ con tới rửa tay ăn cơm đi.”
“Cha không báo thù cho mẹ con sao?”
Trên đỉnh đầu của Hoắc Hoài An hiện lên mấy dấu chấm hỏi to, nghĩ thầm như vậy không giống phong cách của cha cậu bé mà.
“Chuyện này không phải chuyện con nên nhọc lòng, nhanh về phòng gọi mẹ con tới đây ăn cơm, nếu không lát nữa sẽ để mẹ con bị đói mất.”
Sao anh có thể mặc kệ được, chẳng qua trước mắt bụng vợ anh quan trọng hơn.
“Ồ.” Hoắc Hoài An mím môi nói.
Người cha này của cậu bé đúng là không đáng tin cậy, cậu bé thu hồi những lời khen cha mình, xem ra vẫn nên do mình tự ra tay.
Ngay khi Hoắc Hoài An chuẩn bị ra tay, thì được báo Trương Huệ Trân bắt nạt mẹ đã về quê, ngay cả chồng của Trương Huệ Trân cũng từ đoàn trưởng trở về phó đoàn trưởng.
Chuyện này là bút tích của ai, Hoắc Hoài An đoán được ngay.
Được rồi, Hoắc Cảnh Xuyên vẫn là người cha cao lớn uy mãnh trong ấn tượng của cậu bé.
Hoắc Hoài An cơ thể nhỏ chứa linh hồn của người trưởng thành đột nhiên cảm thấy làm trẻ con cũng không tệ, mỗi ngày được ăn đủ món ngon, đều là món cậu bé thích, nhưng mà thời buổi này không tìm thấy.
Đương nhiên là ăn vụng sau lưng cha cậu bé.
Đối với mấy thứ đó, Lục Hướng Noãn không nói, Hoắc Hoài An không hỏi, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra.
Từ lúc Lục Hướng Noãn biết đời trước Hứa Nhạc bị ung thư gan qua đời, cho nên mỗi ngày cô đều bảo Hứa Nhạc uống một cốc nước có thêm nước linh tuyền.
Hoắc Cảnh Xuyên cũng có phần, chẳng qua Lục Hướng Noãn sợ anh sinh nghi, cốc của anh đều là nước linh tuyền pha loãng.
Hoắc Hoài An…
Cũng chính là Hứa Nhạc từ trong ánh mắt Lục Hướng Noãn biết được thứ này là thứ tốt, cho nên lần nào cũng uống một hơi cạn sạch, uống cốc không còn dư một giọt.
Cùng lúc đó cậu bé phát hiện cơ thể mình có biến hóa, xem ra con nhóc chết tiệt này có kỳ ngộ, chẳng qua cậu bé giả vờ như không biết gì cả.
Như vậy mới tốt, đối với người nào cũng tốt.
Năm 79, tỉnh Hoa đột phát động đất, đây là chuyện khiến Lục Hướng Noãn và Hoắc Hoài An bất ngờ, bởi vì trong lịch sử không ghi lại chuyện này.
Khắp nơi tràn ngập người bị thương, tử vong, cả người vô cùng đau đớn, Lục Hướng Noãn biết y thuật đi theo đội cứu hộ động đất và cứu trợ thảm họa do Hoắc Cảnh Xuyên lập ra, lao ra tuyến đầu.
Trong tình huống các hạng mục tài nguyên đều không theo kịp, rất nhiều người đều chết ở dưới đống phế tích, mùi thối của thi thể tràn ngập trên không.
Lục Hướng Noãn trơ mắt nhìn bọn họ từ người còn chút hơi thở biến thành từng thi thể, tuy là Lục Hướng Noãn ý chí sắt đá cũng không nhịn được.
Một tháng qua, là khoảng thời gian cô dùng nước linh tuyền nhiều nhất, cũng là khoảng thời gian vật tư trong không gian của cô tiêu hao nhiều nhất.
Cô làm rất bí mật, không có bất cứ người nào hoài nghi tới cô.
Mọi người chỉ biết rằng, trời cao phù hộ Hoa Hạ.
Chẳng qua từ lúc Lục Hướng Noãn từ nơi đó trở về, buổi tối mỗi ngày đều không ngủ ngon, vừa nhắm mắt là hiện lên những thi thể vĩnh viễn lưu lại dưới đống phế tích.
Vì thế cô phải điều trị tâm lý hai năm mới đi ra khỏi chuyện này.
Năm đầu tiên khôi phục thi đại học, Vương Chí Văn, Đàm Phượng Kiều…
Bọn họ đều thi đỗ đại học, hiện giờ đang dạy học, chỉ có Hứa Gia Ấn nhìn có vẻ không đáng tin cậy lại đi lên con đường làm quan.
Vương Hiểu Linh cũng thi đỗ đại học vào năm đó, còn thi với thành tích không tệ.
Cô ấy vốn có thể học đại học ở tỉnh, nhưng vì luyến tiếc đứa bé và Vương Giải Phóng, cô ấy kiên quyết ở lại trường sư phạm Đông Bắc học, sau này tốt nghiệp thì về huyện dạy học.
Sau đó cô ấy lại sinh một bé gái rất giống cô ấy, tên cũng là Lục Hướng Noãn đặt, Vương Sầm An.
Bình an.
Lục Hướng Noãn vẫn luôn liên lạc với cả nhà Vương Quốc An, thường xuyên qua lại tình cảm cũng tăng thêm.
Hai đứa nhóc Vương Ý Hiên lần nào gặp được Lục Hướng Noãn, cũng phải dán lấy cô.
Vì chuyện này, Hoắc Cảnh Xuyên lòng dạ hẹp hòi ăn dấm không ít lần.
Đại đội Hồng Kỳ ở dưới sự lãnh đạo của Hoắc Đại Khánh, phát triển càng ngày càng tốt, hiện giờ đã là đại đội làm gương cho cả nước.
Mỗi lần Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên dẫn theo Hoắc Hoài An trở về, trong đội đều mở tiệc chiêu đãi bọn họ.
Đối với mọi người mà nói, Lục Hướng Noãn là ân nhân, không có cô thì không có bọn họ hiện giờ.
“Hoắc Cảnh Xuyên, gặp được anh thật tốt.”
“Vợ à, anh cũng thế, chúng ta kiếp sau, kiếp sau nữa còn phải ở bên nhau.”
“Còn có con nữa.”
(Toàn hoàn văn).
Bạn cần đăng nhập để bình luận