Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 388: Không bình tĩnh nổi

Mà Lục Hướng Noãn cũng quay đầu về nhà mình, nhưng mà trở về cô không nấu gì, mà gần như nằm xụi lơ trên giường.
Thời buổi này không có xe điện xe ô tô, đi xa nhà đúng là phế nhân.
Cho dù là khi Lục Hướng Noãn ngồi xe bò đã chuẩn bị đầy đủ, phía dưới mông còn được cô lót tấm thảm dày.
Nhưng mà cũng không chịu nổi, mông cô suýt nữa bị lắc lư thành hai nửa.
Cô không định nấu cơm tối, trực tiếp lấy đồ ăn trong không gian ra, bớt việc.
Ăn một bát mì lạnh, cộng thêm một cái bánh nướng, một chai nước đào nguyên chất vào bụng, cũng đủ no tám phần.
Cô lập tức thu tay không ăn nữa, mà tiến vào không gian tắm nước ấm sạch sẽ, cuối cùng ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.
Đợi đến ngày hôm sau tỉnh lại, Lục Hướng Noãn vẫn như mọi ngày.
Buổi sáng ăn cơm xong thì đi làm việc, không đúng, là đến văn phòng đại đội, kết quả một ngày qua đi, Lục Hướng Noãn không thấy có người đến khám bệnh.
Cô nhàn nhã đến mức suýt nữa dựa vào bàn ngủ, đợi khi cô mê mang tỉnh lại, thời tiết bên ngoài đã thay đổi, đang có mưa nhỏ.
Mà bên khu thanh niên trí thức vì có giáo huấn lần trước, cho nên lần này chuẩn bị vô cùng đầy đủ, giấu hết lương thực vào trong hầm.
Chỉ để lại đồ ăn hai ngày trong phòng bếp.
Trái lại Hoắc Đại Khánh đối lập với những người này, không thể bình tĩnh nổi, khoác áo tơi đi tới đi lui ở ruộng, trong lòng đều vô cùng sốt ruột.
Ngay vả Vương Quế Anh vợ của Hoắc Đại Khánh cũng không nhìn được, mở miệng khuyên bảo Hoắc Đại Khánh:
“Trời đã mưa xuống rồi, bây giờ cho dù ông sốt ruột tới mấy cũng vô dụng thôi.”
Huống hồ hiện giờ ngô đã gần như có thể thu hoạch, cho dù trời mưa cũng không có chuyện lớn gì.
Cùng lắm là đến lúc đó khi bẻ bắp ngô, thì trải chúng ra trên mặt đất để phơi khô.
Hoắc Đại Khánh cũng biết bà ấy nói có lý, nhưng mà vẫn không qua được cánh cửa trong đáy lòng.
Phải biết rằng chính vì mấy ngày mưa to không ngủ không nghỉ lúc trước, hoa màu trong đội bọn họ tổn thất nghiêm trọng, các đội viên tập thể uống gió Tây Bắc.
Hoắc Đại Khánh lo lắng, trong đội đã không chịu nổi lăn lộn, bi kịch ba năm kia lại sắp trình diễn.
Nghĩ tới đây, Hoắc Đại Khánh không bình tĩnh nổi.
Bên ngoài vẫn luôn mưa vẫn luôn có sét đánh xuống, mưa liên tục hai ngày hai đêm, thế mưa mới dần nhỏ đi.
Cũng may trận mưa to này không tạo thành thương tổn mang tính thực chất cho đại đội Hồng Kỳ, bao gồm hoa màu trong đôi, dưới cầu nguyện ngày đêm của Hoắc Đại Khánh cũng bình yên vô sự.
Tảng đá đè trong lòng Hoắc Đại Khánh cuối cùng cũng không còn.
Nhưng mà nhà lão Vương trong đội bị mưa làm sập, người bị đè bên trong, cũng may các đội viên cứu giúp kịp thời, mạng giữ được.
Sau đó Lục Hướng Noãn đến xem một lát, phát hiện hai chân bị xà nhà đè lên xương đã gãy nát.
Bị thương như vậy cần phẫu thuật mới được, nhưng mà Lục Hướng Noãn là bác sĩ phụ khoa hoàn toàn không tinh thông khoa chỉnh hình, cho nên cần đến huyện thành tìm bác sĩ dùng dao.
Nhưng mà thời buổi này điều kiện tài nguyên chữa bệnh lạc hậu, cộng thêm lão Vương đã sáu bảy chục tuổi, năng lực lành lại rất kém.
Cho dù đến lúc đó phẫu thuật thành công, nhưng có thể xuống giường đi đường hay không Lục Hướng Noãn cũng không dám đảm bảo.
Hơn nữa làm phẫu thuật cần dùng đến tiền, không phải là con số nhỏ.
Cho nên cô nói ra suy nghĩ của mình cho Hoắc Đại Khánh nghe.
Hoắc Đại Khánh nghe xong lời Lục Hướng Noãn nói, cau mày, ngay sau đó bảo Vương Chí Thành đi gọi Vương Phi Hạc con trai của lão Vương tới.
Hiện giờ cha xảy ra chuyện lớn như vậy, làm con trai còn không lộ mặt, nói ra còn không đủ khiến người ta thất vọng buồn lòng ư.
Mà Lục Hướng Noãn thì ra tay, cố định đơn giản hai chân bị thương của ông ấy, đứng cạnh Hoắc Đại Khánh đợi người.
Dựa theo tình hình trước mắt, Lục Hướng Noãn biết ông cụ gầy yếu đau đến nghiến răng kêu rên nằm trên đất sẽ bị người trong nhà từ bỏ.
Quả nhiên vẻ mặt Vương Phi Hạc không tình nguyện đi tới.
Ông ta vốn không muốn đến, nhưng mà Vương Chí Thành đê tiện lấy công điểm uy hiếp ông ta, ông ta không muốn đến cũng phải đến.
Hoắc Đại Khánh hỏi:
“Chân cha ông bị đè gãy, thanh niên trí thức Lục nói cái gì mà xương bị đập gãy nát, cần làm phẫu thuật, tôi đoán cần khoản tiền lớn, ông xem làm thế nào?”
Vương Phi Hạc vừa tới đã bắt đầu khóc than với Hoắc Đại Khánh:
“Có thể làm thế nào, đại đội trưởng, ông cũng biết rồi đấy, trong tay tôi không có nhiều tiền tiết kiệm như vậy, cho dù muốn đưa cha tôi đi làm phẫu thuật, cũng không được.
Không bằng cứ để ở nhà như vậy đi, dù sao hiện giờ đã lớn tuổi, nằm trên giường đất cũng được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận