Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 174: Đây gọi là xinh đẹp trời sinh

“Tôi cũng không biết, cha tôi đăng ký cho tôi tới, tôi cũng không nghĩ ra, nhà chúng tôi không thiếu tiền, khi tôi tới cha tôi cho tôi rất nhiều tiền, nhưng mà tôi vẫn muốn trở về.”
Làm thanh niên trí thức không giống cha cô ta nói chút nào, chính là tới chịu khổ, chỉ đi vệ sinh thôi cũng khiến cô ta khó chịu.
Cô ta cũng không dám uống nước, cố gắng nhịn được thì nhịn, thật sự không nhịn nổi nữa mới đi, mùi hương đó suýt nữa khiến cô ta ngất đi.
Đúng là bị người trong nhà sủng ngốc, ngay cả chuyện tiền bạc cũng dám nói ra ngoài như thế.
Tuy Hoắc Đại Khánh không biết khi thanh niên trí thức này tới người trong nhà cho cô ta bao nhiêu tiền, nhưng mà nhìn tư thế chỉ biết nhiều sẽ không ít.
Cũng may là gặp ông ấy, còn có lão Ngưu nghễnh ngãng, nếu không nói không chừng tiền trong tay cô ta hôm sau không còn.
Tuy dân phong đội bọn họ thuần phác, nhưng không thiếu một hai người tâm thuật bất chính như vậy.
Ông ấy xem như hiểu rõ thanh niên trí thức này không có ý xấu gì, người còn thiện lương, nhưng đầu óc hơi ngu mà thôi.
Chẳng qua nói ra cũng đúng, nếu ông ấy có con gái, cũng có thể sủng ái trong điều kiện cho phép.
Nghĩ như vậy, Hoắc Đại Khánh nghĩ thông suốt, sau đó càng thêm bao dung đối với Dương Thiên Chân.
Ông ấy tính toán sau này tốn chút tâm tư, dùng nhiều thời gian đi dạy dỗ cô ta.
Nhưng việc cấp bách hiện giờ vẫn phải nhanh chóng dặn dò cô ta chuyện tiền bạc không thể tùy ý nói với người khác.
Hoắc Đại Khánh không chê phiền lặp lại hết lần này tới lần khác, sợ đầu cô ta lại chứa hồ nhão nói ra.
Dương Thiên Chân chỉ nghe mà không nói, liều mạng gật đầu.
Bởi vì khi cô ta tới, cha mẹ cô ta đã nói tới lỗ tai mọc kén những lời này với cô ta.
Nếu không phải nhìn ông ấy là người tốt, cô ta sẽ không nói ra đâu.
Cứ thế, trong tình huống không biết Hoắc Đại Khánh thu hoạch được một thẻ người tốt.
Bắt đầu làm việc từ lúc chiều Lục Hướng Noãn vẫn luôn cần cù chăm chỉ cuốc cỏ trên mặt đất như trâu, toàn bộ hành trình không kêu khổ một lần, mệt một lần.
Không phải là cô không muốn kêu, thật sự là kêu cũng không giải quyết được tình cảnh của cô hiện giờ, nếu là như vậy còn không bằng tiết kiệm sức lực vung cuốc giẫy cỏ.
Bất tri bất giác cô đã làm sạch cỏ một luống, nhưng cũng tới thời gian tan làm.
Vương Hiểu Linh khiêng cuốc vừa nói vừa cười với Vương Tú Lan đi tới chỗ Lục Hướng Noãn.
“Mệt muốn chết rồi đúng không, mau đi ra nghỉ ngơi đi, lát nữa người ghi công điểm tới xem qua là có thể tan làm.” Vương Tú Lan càng nhìn hai thanh niên trí thức này càng hài lòng, không lén lười biếng dùng mánh lới gì, quả thực muốn lừa về làm con dâu.
Nhưng mà bà ấy coi trọng cũng vô dụng, người ta là phượng hoàng vàng từ thành phố tới chướng mắt người nông thôn bọn họ, buổi tối khi ngủ nằm mơ cũng có thể nghĩ.
“Dạ.”
Sau đó ba người khiêng cuốc ra khỏi ruộng ngô sắp cao hai mét, ngồi ở đầu ruộng thoải mái mặc gió thổi, đợi người ghi công điểm tới.
Mà Lục Hướng Noãn chê không thoải mái, kéo miếng vải rách che trên mặt xuống trải trên đất, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hiện giờ cơ thể cô đã không còn là của mình.
“Thanh niên trí thức Lục trông thật xinh đẹp.” Vương Tú Lan ở bên nhau kết nhóm làm một ngày cuối cùng cũng thấy được Lục Hướng Noãn trông như thế nào, không nhịn được cảm khái.
Mà Vương Hiểu Linh quay đầu nhìn Lục Hướng Noãn bên cạnh một cái, nhanh chóng rời mắt cũng phối hợp khen cô.
Đúng vậy, dáng vẻ của Lục Hướng Noãn hiện giờ đẹp hơn cô ấy gặp lúc trước rất nhiều.
Hơn nữa nhìn cũng gầy đi nhiều, nhưng mà mặt vẫn trắng như trước đây, trắng nõn mềm mại như tơ lụa giống trong sách viết.
Lại nhìn làn da trên người mình, quả thực là không thể nhìn nổi.
“Lúc trước cô mắc bệnh gì thế?” Vương Hiểu Linh nghĩ có phải mình mắc bệnh giống với Lục Hướng Noãn, cũng trở nên đẹp hơn chút hay không.
Tuy cô ấy không định kết hôn sinh con, nhưng mà con gái vì người mình thích mà trang điểm.
“Cô cũng muốn sinh bệnh ư?” Lục Hướng Noãn nghiêng đầu mở mắt nhìn cô ấy một cái, sau đó lại nhắm mắt vào.
Vương Hiểu Linh thấy có manh mối, thì nhanh chóng gật đầu.
Mà Vương Tú Lan ngồi bên cạnh nhìn hai bọn họ nói chuyện vô cùng bí hiểm, không biết bọn họ nói gì.
“Có lẽ quá sức.”
“Vì sao?” Vương Hiểu Linh vừa nghe thấy thế thì hơi sốt ruột, đang chuẩn bị lay cô hỏi rõ, nhưng nghĩ tới cô không thích bị người ta chạm vào, nhân lúc cô không phát hiện vội rụt tay về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận