Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 315: Vương Đại Cương tri kỷ

Kết quả tiến vào thì nghe thấy hai người đang thảo luận về thanh niên trí thức Lục ân nhân cứu mạng của ông ấy, Quách Cẩu Tử nghe xong cũng chen miệng nói:
“Chuyện này có gì không được, thanh niên trí thức Lục người ta khám bệnh lợi hại như vậy, có thể phân tới đại đội Hồng Kỳ chúng ta là đại đội chúng ta có phúc khí.
Nếu ông không nắm chặt chút, bị đại đội khác biết được, vậy thì chắc chắn sẽ cướp đi tìm lãnh đạo của công xã muốn lấy đi, cô ấy mạnh hơn thanh niên trí thức Dương chỉ biết nằm không làm việc không biết bao nhiêu lần.”
“Chuyện này còn cần ông nói à, đương nhiên là tôi biết, tôi chỉ sợ thanh niên trí thức Lục người ta không muốn. Dù sao khám bệnh cứu người phải gánh vác trách nhiệm, nếu nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, người trong đội lại lừa gạt người ta, tôi chỉ nói là ngộ nhỡ.” Hoắc Đại Khánh nói ra lo lắng của mình.
Bầu không khí ở đại đội Hồng Kỳ tốt, nhưng trong này cũng có mấy người như gậy quấy phân, dù sao một tay của con người vươn ra còn có dài có ngắn.
“Chúng ta nói đi nói lại cũng vô dụng, hay là chúng ta đi tìm thanh niên trí thức Lục bàn bạc trước, nhìn xem người ta có nguyện ý làm bác sĩ trong đội chúng ta hay không.
Trừng cầu thanh niên trí thức Lục người ta đồng ý xong, chúng ta lại mở họp các đội viên trong đội, nghe ý kiến của người trong đội.” Vương Chí Thành thấy hai người này rối rắm tới rối rắm lui, mãi mà không đưa ra được ý kiến thì hút hết thuốc lá sợi cuối cùng, sau đó nói tính toán của ông ấy ra.
Quách Cẩu Tử và Hoắc Đại Khánh cúi đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng có lý nên gật đầu đồng ý.
Trước khi hai người rời đi, Hoắc Đại Khánh còn ngàn dặn vạn dặn đám Vương Chí Thành nhất định phải làm tốt chuyện này, không thể làm qua loa.
Nếu thanh niên trí thức Lục không đồng ý, thì dẫn cô tới đây, ông ấy sẽ tự mình làm công tác tư tưởng.
Thấy hai người đồng ý, Hoắc Đại Khánh mới dám để bọn họ rời đi.
Mà bên Lan Hoa thì thành thạo dọn dẹp phòng bếp sáng sủa, nên rửa thì rửa, lau thì lau, lăn lộn một lát như vậy mình cũng mệt mỏi không nhẹ.
Nhưng mà bà ấy vẫn đi mở đồ bà ấy cất trong rương ra, lấy hai thước vải bông hoa bà ấy vẫn luôn luyến tiếc dùng, là năm đó khi bà ấy gả chồng mẹ bà ấy tặng cho bà ấy.
Đã hai ba mươi năm bây giờ vẫn còn mới, Lan Hoa nhìn vải bông trên tay, nghĩ một lát vẫn nắm chặt nó trong tay, đến nhà con trai con dâu.
Hai vợ chồng Lan Hoa và Vương Chí Thành vẫn luôn rất thoáng, đám cha mẹ trong đội vẫn còn thì không chia nhà, hai người thì hoàn toàn không để bụng.
Cho nên lão đại lão nhị kết hôn xong, hai vợ chồng Vương Chí Thành lấy tiền mình tích cóp được, cộng thêm hai con trai ăn mặc tiết kiệm tích cóp được tiền, xây hai căn nhà nhỏ khác ở sân khác.
Tuy nhỏ nhưng tốt xấu gì gió không thổi tới, mưa không xối tới, chuyện này còn tốt hơn nhiều người chen chúc ngủ trên một chiếc giường nhiều.
Hơn nữa Lan Hoa làm mẹ chồng cũng không phải người thích tác quái, quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong đội xem như hòa hợp.
“Mẹ, tối muộn rồi sao mẹ lại tới đây, nhanh vào nhà nghỉ ngơi một lát đi ạ.” Hà Hoa vốn đang chuẩn thử trên giường đất với chồng mình, nhìn xem lần này cô ấy có thể mang thai hay không.
Kết quả vừa mới cởi quần áo ra, thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, Hà Hoa sợ tới mức nhanh chóng mặc quần áo vào.
Chẳng qua quá sốt ruột nên cúc áo cài sai một cái, cô ấy cũng không phát hiện ra, vẫn là Lan Hoa nhìn thấy nói:
“Hà Hoa, mặc quần áo vào đi, đến phòng gọi Đại Cương, đi theo mẹ.”
“Mẹ, tối muộn như vậy đi đâu ạ?” Vương Đại Cương thấy vợ mình vẫn luôn không quay về, cũng khoác áo vào đi ra.
Khi anh ta thấy rõ người đứng trước cửa là mẹ mình, thì hơi nghi ngờ hỏi.
“Đi khám bệnh cho Hà Hoa còn có con nữa.” Cuối cùng Lan Hoa nói chuyện Lục Hướng Noãn kể cho bà ấy nghe ngày hôm qua, chuyện sinh được con hay không không phải chỉ có mình phụ nữ.
Đàn ông cũng có phần.
“Con khám bệnh làm gì, có bệnh đâu mà khám, con cảm thấy cơ thể con rất khỏe mạnh…” Vương Đại Cương hàm hậu nói.
Nhưng thật ra Hà Hoa nghe hiểu ý trong lời nói của mẹ chồng, nắm lấy tay Vương Đại Cương còn đang lải nhải, ngượng ngùng nói với mẹ chồng:
“Mẹ, mẹ vào nhà trước đi, hai bọn con về phòng thu dọn một lát rồi đi theo mẹ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận