Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 985: May mà không có vấn đề gì

Mà Ngô Diễm Phương từng ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy lúc này ngửi mùi thơm, cũng có chút thèm, xem ra ông già nói không sai, tay nghề nấu ăn của cô gái này đúng là tốt.
Ngô Diễm Phương đã gấp không đợi nổi muốn nếm thử.
Khi mọi người mong sao mong trăng mong hoa sắp tàn, Lục Hướng Noãn bận rộn trong bếp hai ba tiếng cuối cùng cũng bưng đồ ăn đã nấu xong ra.
Lục Hướng Noãn nói một câu ăn cơm, những người khác chạy nhanh đi dùng xà phòng rửa tay, sau đó chạy tới phòng bếp bưng đồ ăn.
Ngay cả Triệu Truyền Lễ và Ngô Diễm Phương cũng tới bưng giúp, Vương Giải Phóng nhìn thấy cảnh này trong lòng chấn động, nhưng không dám nói lời nào.

Người trong nhà nhiều, hơn nữa có Triệu Truyền Lễ và Ngô Diễm Phương là khách ở đây, Lục Hướng Noãn chắp vá làm ra tám món ăn.
Có ba món thịt, mấy món còn lại là rau, nhưng tay nghề của Lục Hướng Noãn tốt, ít nhất phản ứng của mọi người đã chứng minh tất cả.
Còn có một nồi bánh màn thầu bột ngô Vương Quế Anh và Lưu Thúy nấu.
Vào lúc này cuối cùng Triệu Truyền Lễ cũng được ăn món ăn mình luôn tâm tâm niệm niệm, vẻ mặt thỏa mãn, chiếc đũa trên tay chưa từng dừng lại, ngay cả rau xanh vẫn luôn không thích ăn cũng ăn hăng say.
Khi đồ ăn vào miệng, cuối cùng Ngô Diễm Phương cũng biết vì sao Triệu Truyền Lễ luôn ở nhà nhắc mãi tay nghề của cô gái nhỏ này, nếu đổi thành bà ấy, bà ấy cũng nhắc mãi.
Ăn ngon, thực sự ăn rất ngon.
Vương Quốc An và Hoắc Đại Khánh còn có Vương Giải Phóng, ba người uống rượu với Triệu Truyền Lễ, chẳng qua khi Vương Giải Phóng kính rượu, tay không nhịn được run rẩy.
Anh ta suýt nữa run rơi ly rượu trong tay, may mà không có vấn đề gì.
Mà Vương Hiểu Linh ngồi gần Vương Giải Phóng vào lúc này cũng phát hiện anh ta không thích hợp, phải nói là từ lúc anh ta từ ngoài về, anh ta đã không thích hợp, giống như sợ gì đó.
Chẳng qua Vương Hiểu Linh nhìn một vòng xung quanh, cũng không cảm thấy có người nào đáng sợ mà.
Nếu là như vậy, chắc chắn là Vương Giải Phóng làm chuyện gì đó bí mật sau lưng cô ấy.
Thời gian mang thai cảm xúc rất nhạy cảm, Vương Hiểu Linh vừa mới xuất hiện ý nghĩ này, thì không kìm nén nổi nữa.
Nhưng mà cô ấy ngượng ngùng hỏi vào lúc này, cho nên chỉ có thể tạm thời kìm nén ý nghĩ lung tung rối loạn trong lòng, đợi mọi người rời đi sẽ dành thời gian thẩm vấn Vương Giải Phóng.
Tay nghề của Lục Hướng Noãn vẫn được hoan nghênh như trước, ngoại trừ Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh trong lòng cất giấu tâm sự không ăn được mấy miếng ra, những người khác đều rất ủng hộ.
Đương nhiên ngoại trừ Vương Giải Phóng trong lòng vẫn luôn sợ hãi.
Ăn uống no đủ, trên mặt Triệu Truyền Lễ có chút men say cảm thấy mỹ mãn.
Ông ấy lại xác định ngày mai tới với Lục Hướng Noãn xong, rồi dẫn vợ Ngô Diễm Phương ngồi xe rời đi.
Lưu Thúy đột nhiên quên mất vụ này, nhân lúc Triệu Truyền Lễ còn chưa đi xa, bà ấy nhanh chóng nói với Lục Hướng Noãn:
“Con gái, quà bọn họ mang tới còn chưa mang đi đâu.”
Lục Hướng Noãn nói: “Không sao, mấy thứ đó nếu bọn họ đưa tới, vậy coi như là tiền cơm trưa của bọn họ đi.”
Nếu Lục Hướng Noãn đã nói như vậy, Lục Hướng Noãn cũng không tiện nói gì nữa.
Đuổi Lục Hướng Noãn về phòng nghỉ ngơi, mà bà ấy thì xoay người đến phòng bếp cùng thu dọn với Vương Quế Anh.
Mà bên này Vương Hiểu Linh nghĩ tới chuyện trên bàn cơm lúc trưa, ngăn cản Vương Giải Phóng lại định đi ra ngoài tìm chiến sĩ ôn chuyện.
Vương Hiểu Linh híp mắt, nhìn Vương Giải Phóng từ trên xuống dưới.
Vương Giải Phóng lập tức nhát gan: “Vợ à, em đừng nhìn anh như vậy, anh sợ.”
“Vậy anh thành thật nói cho em, có phải anh có chuyện gì gạt em hay không.”
Vương Giải Phóng nghe thấy những lời này thì ngây ngốc, ngay sau đó lắc mạnh đầu, nhưng đâu thể giấu được Vương Hiểu Linh.
Cuối cùng dưới đe dọa dụ dỗ cộng thêm uy hiếp của Vương Hiểu Linh, Vương Giải Phóng mới nói ra thân phận của Triệu Truyền Lễ.
Anh ta vốn không quen biết, chỉ từng gặp trong lúc diễn tập quân sự, đó là lần đầu tiên anh ta gặp nhân vật cấp bậc thủ trưởng, cho nên có ấn tượng rất sâu.
Cho nên ngày hôm nay vừa mới thấy ông ấy, anh ta đã nhận ra.
Vương Hiểu Linh nghe thấy những lời này gương mặt trắng bệch, nhớ tới vừa rồi mình còn vừa nói vừa cười với người ta, người cô ấy run lên, trong giọng nói có chút khóc nức nở:
“Vương Giải Phóng, em… Sẽ không sao đúng không…”
Vương Giải Phóng biết anh ta nói ra vợ anh ta sẽ như vậy, nhưng không nói cô ấy lại cứ ép buộc anh ta nói, xem đi, bị dọa sợ rồi đấy, đến cuối cùng người đau lòng vẫn là anh ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận