Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 601: Lão tam, khi nào chúng ta đến huyện thành ăn bánh bao

“Anh cả, thanh niên trí thức Lục cho, anh cầm lấy đi.” Hoắc Cảnh Xuyên mở miệng.
Nhưng mà lời nói của anh thật sự có tác dụng, Hoắc Kiến Thiết nhìn thoáng qua Hoắc Cảnh Xuyên xong, nhận lấy kẹo sữa thỏ trắng cho vào túi.
Mà Hoắc Kiến Quốc thì trong lòng vui sướng đến điên lên, chẳng qua trên mặt không hiện.
“Vậy cảm ơn thanh niên trí thức Lục.” Ngay sau đó mấy người rời đi.
Nhưng mà khi Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, còn không quên dặn dò Lục Hướng Noãn nhanh đi ngủ sớm một chút.
Trên đường trở về.
“Lão tam, khi nào chúng ta đến huyện thành ăn bánh bao.” Hoắc Kiến Quốc hỏi.
Anh ta có chút không đợi kịp, từ khi vợ anh ta bị mẹ anh ta đuổi về nhà mẹ đẻ, anh ta và con ít được ăn bữa cơm nóng hổi.
Bởi vì tay nghề của anh ta chẳng ra sao.
“Đợi tuyết tan.”
“Vậy đến lúc đó anh có thể ăn thêm hai cái bánh bao được không? Em cũng biết rồi đấy, lượng cơm của anh lớn, ăn một cái căn bản không đủ nhét kẽ răng…”
“Được.” Hiện giờ trong mắt trong tim Hoắc Cảnh Xuyên đều là cô gái nhỏ, đương nhiên Hoắc Kiến Quốc nói gì anh đều gật đầu đồng ý.
Còn không phải là mấy cái bánh bao nhân thịt sao?
Hơn nữa hôm nay Hoắc Kiến Quốc làm việc thực sự rất tốt.
Chỉ có Hoắc Kiến Quốc không nói một lời đi về trước, nhưng mà trong lòng đã tính toán xong, đến lúc đó anh ta sẽ không đi.
Lão nhị đi là đủ.
Nếu anh ta cũng đi theo qua đó, vậy thì sẽ tiêu hết bao nhiêu tiền, hiện giờ trong tay lão tam không có nhiều tiền, vẫn nên tiết kiệm cho anh.
Tuyết rơi liên tục mấy ngày là dừng, chẳng qua bên ngoài cửa sân có tuyết đọng thật dày tới tận cẳng chân của Lục Hướng Noãn.
Mấy ngày tuyết rơi Lục Hướng Noãn nằm trên giường đất, ngoại trừ đi vệ sinh ăn cơm, thì không xuống dưới, thỉnh thoảng sẽ tiến vào không gian chơi nhưng mà không ở lâu.
Luôn cảm thấy ở không gian lâu, còn không bằng nằm trên giường đất thoải mái.
Đồng thời mấy ngày có tuyết rơi, Lục Hướng Noãn sợ đường trơn không dễ đi Hoắc Cảnh Xuyên còn phải chống gậy, chân không tiện lắm sẽ bị ngã.
Cho nên cô cưỡng chế anh mấy ngày này ở yên trong nhà, không thể ra ngoài.
Hoắc Cảnh Xuyên vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mà anh ở nhà cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn ở nhà rèn luyện chân.
Bởi vì anh muốn mau chóng khỏi hẳn.
Cũng may dưới không ngừng kiên trì của Hoắc Cảnh Xuyên, cuối cùng anh cũng có thể ném gậy đi được mấy bước.
Nhưng mà chỉ có mấy bước, như vậy đã mệt đến mức anh chảy đầy mồ hôi.
Vương Quế Anh ở bên cạnh anh nhìn đau lòng muốn chết, nhưng bà ấy không nói câu nào, chỉ có thể thay đổi biện pháp làm đồ ăn ngon cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Bồi bổ cơ thể của anh.
Dưới trận tuyết rơi này, đại đội Hồng Kỳ có người vui có người buồn.
Hoắc Đại Khánh chính là người phát sầu, mỗi ngày ông ấy đều dẫn Quách Cẩu Tử và Vương Chí Thành đi tuần tra, chỉ sợ tuyết rơi quá lớn làm sập nhà.
Dù sao nhà ở trong đội đều là nhà gạch, cộng thêm đã xây nhiều năm như vậy, chắp chắp vá vá cũng không còn rắn chắc như trước.
Nếu nhà ở bị sập, sẽ đè lên người.
Kết quả ai biết chuyện ông ấy lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Nhà hai vợ chồng già Mã Thành Trung ở trong đội bị sập lúc nửa đêm, khi sập hai vợ chồng già đều ở phòng ngủ, đương nhiên là không nhận thấy được.
Cho nên bị đè phía dưới.
Đợi Hoắc Đại Khánh biết đã là sáng ngày hôm sau, còn do Vương Đại Nã hàng xóm nhà vợ chồng Mã Thành Trung chạy tới thông báo cho ông ấy.
Hoắc Đại Khánh vừa nghe thấy thế thì không chậm trễ, không kịp mặc quần áo tử tế chạy ra, nhân tiện còn không quên bảo Vương Đại Nã đi thông báo cho người trong đội tới cứu giúp.
Đợi khi Hoắc Đại Khánh tới nơi, Quách Cẩu Tử cách nhà hai vợ chồng Mã Thành Trung mấy trăm mét đã sớm tới.
Lúc này ông ấy đang bận rộn sai mấy người trong đội cứu người.
Hoắc Đại Khánh cau mày nhìn căn nhà bị tuyết đè sập trước mắt, nhưng không chậm trễ chuyện ông ấy chạy tới bên Quách Cẩu Tử.
“Tình hình hiện giờ thế nào?”
Quách Cẩu Tử vừa thấy đại đội trưởng tới, nhanh chóng dừng việc nói: “Mấy bọn tôi mới gân cổ lên gọi, nhưng không nghe thấy người bên trong đáp lại. Có lẽ tình hình…”
Mấy chữ không ổn lắm, Quách Cẩu Tử không nói nên lời.
Bởi vì hai vợ chồng Mã Thành Trung rất khổ.
Khi còn trẻ Mã Thành Trung kết hôn với vợ ông ấy Lý Ngọc Bình không lâu, Mã Thành Trung lập tức đi bộ đội, để lại Lý Ngọc Bình mới mang thai không được bao lâu cùng với mẹ chồng thủ tiết nhiều năm ở nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận