Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 649: Hiện giờ trên núi còn có thể bắt được thỏ hoang ư

Đại đội Hồng Kỳ có văn bản quy định rất rõ ràng, đó chính là bắt được gà rừng thỏ hoang có thể cầm về nhà mình ăn, nhưng mà con mồi to như lợn rừng thì là tài sản của đội, phải sung công.
Cũng là chia đều cho trong đội, nhưng mà nhà bắt được lợn rừng sẽ được cộng điểm, cuối năm có thể chia thêm lương thực.
“Hiện giờ trên núi còn có thể bắt được thỏ hoang ư?” Lúc này Vương Hiểu Linh cũng đi tới.
Hoắc Đại Khánh ở bên cạnh thấy cả đám bọn họ đều cảm thấy hứng thú, thì mở miệng giải thích cho bọn họ:
“Có thể bắt được, nhưng mà phải đi sâu vào trong núi, vô cùng nguy hiểm, các cháu có đồ ăn thì đừng nên đi.
Lúc trước trong đội có người đói đến mức không chịu nổi, đi sâu vào trong núi tìm đồ ăn, kết quả không kiếm được đồ ăn người lại bị lợn rừng ăn mất.”
Mọi người vốn đang cảm thấy có hứng thú nghe Hoắc Đại Khánh nói những lời này, giống như bị một chậu nước lạnh hắt lên người, lạnh thấu xương.
Nhưng mà vì không thành đồ ăn của lợn rừng, đám thanh niên trí thức còn chưa đói bụng đến mức phát rồ hoàn toàn đánh mất tâm tư này.
Trong tay mỗi người đều mang theo đồ tới, Lục Hướng Noãn vốn chuẩn bị làm tám món, cộng thêm mấy thứ bọn họ mang tới, đổi thành mười món ăn.
Suy nghĩ tới nhiều người như vậy, Lục Hướng Noãn đến tầng hầm ngầm lấy hai con gà rừng ra.
Còn có xương cô mua trong đội lúc trước, chuẩn bị lát nữa làm sườn xào chua ngọt, vừa vặn trong nhà có đường phèn mấy ngày hôm trước Hoắc Cảnh Xuyên mua cho cô ở hợp tác xã mua bán.
Đến lúc đó nấu đường phèn ra nước màu, để tạo màu cho xương sườn.
Ngoài ra còn có mấy củ khoai lang, củ cải trắng, cải thảo…
Mấy người đàn ông trong nhà bị Vương Quế Anh chê ở đây chỉ quấy rầy, lập tức đuổi về phòng nói chuyện, phụ nữ thì ở trong bếp bận rộn.

Lục Hướng Noãn thân là đầu bếp chính cũng rất nghiêm túc, cô đeo tạp dề vào, đứng bên bếp lò bắt đầu xào món ăn, vô cùng bận rộn.
Mà Vương Quế Anh phụ trách thái đồ, Lý Bình và Vương Hiểu Linh thì phụ trách rửa rau.
Trời giá lạnh đất đóng băng như vậy, nước lạnh trong lu nước đã không thể đụng vào, Lục Hướng Noãn sợ khi hai bọn họ rửa rau lại bắt đầu đông lạnh không rửa được, vì thế bảo Hoắc Cảnh Xuyên đi đun một nồi nước ấm đổ vào thùng gỗ bên cạnh.
Sau đó Hoắc Cảnh Xuyên lại ngồi trong phòng, ngồi cùng với đám thanh niên trí thức nam.
Nhưng mà gương mặt của Hoắc Cảnh Xuyên quá nghiêm túc, đám thanh niên trí thức nam sợ tới mức không dám nói câu nào.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Đại Khánh không nhìn nổi ho khan hai tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
Nhưng mà trong đầu Hoắc Cảnh Xuyên đều là Lục Hướng Noãn, cho nên khi bọn họ nói chuyện với nhau bất ngờ đứng dậy, mọi người lập tức nhìn về phía anh.
Gương mặt Hoắc Cảnh Xuyên không đỏ, tim không đập nhanh nói: “Rất xin lỗi, tôi có việc ra ngoài một chuyến.”
Sau đó bước chân dài của anh rời đi.
Đám người của khu thanh niên trí thức đợi anh rời đi, dây cung trong lòng mới dần thả lỏng.
Hứa Gia Ấn thở hổn hển nói: “Đúng là đáng sợ…”
Hoắc Cảnh Xuyên rời đi nhưng mà cha của Hoắc Cảnh Xuyên vẫn còn ở đây.
Vương Chí Văn sợ Hứa Gia Ấn nói mấy lời đại nghịch bất đạo gì đó, đắc tội đại đội trưởng, cho nên nhanh chóng nháy mắt
ra hiệu với anh ta.
Nhưng rất rõ ràng Hứa Gia Ấn không hiểu được ý của anh ta, trái lại còn đặc biệt quan tâm nói:
“Thanh niên trí thức Vương, mắt của anh có vấn đề à? Vẫn luôn giật giật không ngừng thế, hay là tôi đi gọi thanh niên trí thức Lục tới nhé, để cô ấy khám cho anh.”
Vương Chí Văn cạn lời.
Những người khác của khu thanh niên trí thức cũng là khóe miệng giật giật lợi hại, Hứa Gia Ấn này đúng thật là…
Hoắc Đại Khánh là người có kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm, ông ấy liếc mắt một cái là nhìn ra mắt có vấn đề cái gì, cho nên tìm lối thoát cho bọn họ.
“Tên nhóc Cảnh Xuyên kia ấy à, không biết mỗi ngày nghiêm mặt làm gì, giống y như người nào nợ tiền nó ấy chứ, ngay cả người làm cha như chú trong lòng còn sợ hãi. Không biết tính cách này là giống người nào.”
Nói mấy câu lập tức hóa giải bầu không khí xấu hổ, mà Hứa Gia Ấn nghe thấy thế thì như lọt vào trong sương mù, không biết sao bọn họ lại nói về Hoắc Cảnh Xuyên.
Nhưng mà anh ta sợ tạo thành trò cười trước mặt người ngoài, nên lần này anh ta lựa chọn cách câm miệng và cười cùng bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận