Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 704: Tri kỷ

Cho nên Lục Hướng Noãn vừa mở cửa ra, thì thấy được Hoắc Cảnh Xuyên canh giữ ở cửa.
“Tỉnh rồi à?”
“Ừm.”
Lục Hướng Noãn mới tỉnh ngủ giọng nói còn kèm theo chút lười biếng và làm nũng, lập tức lao vào trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên.
Sau khi Hoắc Cảnh Xuyên tiến vào thì đóng cửa lại, nhìn mái tóc hơi lộn xộn của cô gái nhỏ, anh không nhịn được vươn tay vuốt xuôi xuống.
“Anh tới lúc nào vậy? Không phải là đợi ở cửa suốt đêm đấy chứ.” Lục Hướng Noãn nhìn thấy đôi mắt thâm xì và đầy tơ máu của anh, quan tâm hỏi.
“Không có, anh vừa tới thôi.” Hoắc Cảnh Xuyên trả lời ngắn gọn Lục Hướng Noãn, sau đó chuyển đề tài: “Đã đói bụng chưa, anh đi nấu mì cho em nhé?”
“Ừm, cũng nấu một phần cho anh nữa nhé.”
Lục Hướng Noãn xoa bụng, đúng là hơi đói nên không khách sáo với anh.
“Em vào phòng nằm thêm một lát đi, nấu cơm xong anh sẽ gọi em.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, thì chui vào trong bếp.
Mà khi anh đi rồi, lông mày của Lục Hướng Noãn không khỏi nhíu chặt lại.
Sao trên người Hoắc Cảnh Xuyên lại có mùi máu tươi?
Lục Hướng Noãn làm bác sĩ nhiều năm như vậy, cô tin tưởng khứu giác của mình không có vấn đề gì.
Nhưng mà thấy Hoắc Cảnh Xuyên không muốn nói, Lục Hướng Noãn chỉ có thể tạm đè xuống nghi ngờ trong lòng, tính toán lát nữa lại nói.
Trong tủ có mì sợi, Hoắc Cảnh Xuyên sợ Lục Hướng Noãn quá đói, cho nên trực tiếp lấy ra dùng không cán bột.
Hoắc Cảnh Xuyên tay chân lanh lẹ, chỉ một lát đã nấu xong mì.
Một nồi mì cà chua trứng, phía trên rải một ít hành lá.
“Ăn cơm thôi.”
Hoắc Cảnh Xuyên bưng hai bát mì vào phòng.
Mà Lục Hướng Noãn mới nằm xuống không lâu ngây ngốc ngồi dậy, cô vừa định xuống giường thì bị Hoắc Cảnh Xuyên ngăn lại.
“Thành thật nằm trên giường, để anh đi cho.”
Dứt lời, Hoắc Cảnh Xuyên đi múc nước.
Cô gái nhỏ thích sạch sẽ, cho dù ăn món gì không chỉ rửa tay, còn phải dùng xà phòng rửa.
Thực ra thói quen này là do Lục Hướng Noãn làm bác sĩ xong mới hình thành, lúc trước cô không như vậy.
Dù sao mỗi ngày nhọc lòng bữa sau ăn gì, đâu còn nhọc lòng mấy chuyện này, ăn no bụng mới là quan trọng nhất.
Sau này vào bệnh viện làm bác sĩ, cảm thấy chỗ nào cũng bẩn nếu cô không rửa sạch, thật sự là không bước qua được cánh cửa trong lòng cô.
“Hoắc Cảnh Xuyên, còn tiếp tục như vậy em sẽ biến thành phế vật cơm tới thì há miệng, áo tới thì dang tay, ăn không ngồi rồi đấy.”
Lục Hướng Noãn nhận lấy khăn lông anh đưa, sau khi lau khô tay lại đưa cho anh, không nhịn được cảm thán.
“Không thể nào.”
Thực ra Hoắc Cảnh Xuyên thật sự muốn làm như vậy, như thế Lục Hướng Noãn vĩnh viễn không thể rời khỏi anh.
Cô cũng chỉ là của mình anh.
Lục Hướng Noãn nhìn khóe miệng anh nhếch lên ý cười thực hiện được, thì lười để ý tới anh, mà chuyên tâm ăn mì trong bát.
Hoắc Cảnh Xuyên nấu mì khá giỏi, ít nhất Lục Hướng Noãn cho rằng như vậy.
Rán trứng cũng rất có trình độ, vàng óng rực rỡ, tóm lại là Lục Hướng Noãn rất thích.
Quê quán của Lục Hướng Noãn chuyên về mì, cho dù một ngày ăn ba bữa cô cũng không thấy ngấy, giống như đây là gen ăn mì từ trong xương cốt.
Hứa Nhạc cũng thế, mỗi người một bữa cơm có thể ăn hai bát mì to, thuận tiện ăn kèm hai tép tỏi, không hợp với thân phận phú nhị đại của anh ta chút nào.
Hoắc Cảnh Xuyên nước rửa tay của Lục Hướng Noãn, rửa sạch sẽ tay mình xong, mới bưng bát ăn cơm.
Hoắc Cảnh Xuyên ăn rất nhanh, rõ ràng là Lục Hướng Noãn ăn trước, nhưng cô mới ăn nửa bát, Hoắc Cảnh Xuyên đã ăn hết mì trong bát mình.
Ăn sạch sẽ.
“Ngày mai anh đi rồi, nếu em có việc gì thì đi tìm Vương Giải Phóng, không cần lo lắng gây phiền phức cho anh ta.”
Hoắc Cảnh Xuyên sợ trong lòng Lục Hướng Noãn có gánh nặng, không muốn làm phiền Vương Giải Phóng, chuyện gì cũng một mình chống đỡ, cho nên không chê phiền dặn dò thêm lần nữa.
Dù sao anh sắp phải về đơn vị, không thể ở bên cạnh cô.
“Em biết rồi.” Lục Hướng Noãn nuốt xong miếng mì cuối cùng, rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Với uy danh của cô ở đại đội Hồng Kỳ hiện giờ, sẽ không có người nào nghĩ quẩn trong lòng chạy tới trêu chọc cô.
Nhưng mà cũng không thể nói chắc được, nhỡ đâu thật sự có kẻ không có mắt chạy tới tìm đường chết thì sao.
Ví dụ như Thạch Hồng Ngọc như kẻ trộm còn có tâm cơ ở khu thanh niên trí thức, Lục Hướng Noãn không nghĩ cô ta sẽ dừng ở đây.
Mình đã đắc tội cô ta hoàn toàn, đặc biệt là người phụ nữ kia còn coi trọng Hoắc Cảnh Xuyên, dùng ngón chân nghĩ cũng biết sau này cô ta chắc chắn sẽ tác quái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận