Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 887: Cho anh cơ hội

Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên vẫn có chút không tin, lại lặp lại hỏi lần nữa, mãi đến khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Lục Hướng Noãn, lúc này mới buông tay.
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên xin lỗi Lục Hướng Noãn vì hành động lỗ mãng vừa rồi:
“Vợ à, rất xin lỗi, anh không cố ý, anh chỉ sợ, sợ em rời khỏi anh, sợ em không cần anh.”
Lục Hướng Noãn nhìn thấy hai đầu gối của Hoắc Cảnh Xuyên quỳ trên đất, chuyển đề tài:
“Trên mặt đất không lạnh sao?”
Hoắc Cảnh Xuyên vốn không nghe hiểu có ý, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt Lục Hướng Noãn lập tức hiểu rõ, nhanh chóng phủi bụi trên đầu gối rồi lên giường.
“Hoắc Cảnh Xuyên, tắt đèn ngủ, đã không còn sớm nữa.”
Lục Hướng Noãn vừa mới dứt lời, trong phòng lập tức đen lại, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ tưới xuống ánh sáng loang lổ, nhưng thực ra nhìn ấm áp không ít.
Hoắc Cảnh Xuyên đắp cùng một chăn với Lục Hướng Noãn, anh thử đặt tay lên eo cô, khi thấy cô không kháng cự thì đánh bạo ôm cô.
Lúc này anh cảm thấy mình là người giàu có nhất thiên hạ.
Ngay khi Hoắc Cảnh Xuyên cho rằng Lục Hướng Noãn đã ngủ, không ngơ cô lại mở miệng:
“Hoắc Cảnh Xuyên, cho anh một tuần xử lý sạch sẽ đám hoa đào thối nát của anh, nếu không anh đến phòng bên cạnh ngủ đi.”
Phòng bên cạnh vốn dọn ra chuẩn bị làm phòng thí nghiệm, nhưng mà dựa theo tình hình trước mắt thì không cần nữa, dù sao ông cụ kia ra tay chắc chắn không giống bình thường.
Hiện giờ vừa vặn có phòng cho Hoắc Cảnh Xuyên ngủ, Lục Hướng Noãn càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này không tệ.
Cô quyết định lần sau đi gặp thợ mộc kia, nhờ ông ta làm thêm giường cho mình, đặt ở phòng bên cạnh.
“Được.” Hoắc Cảnh Xuyên vùi mặt vào bả vai Lục Hướng Noãn, khàn giọng nói.
Anh biết đây là cơ hội cô cho anh, mà trước mắt chuyện anh có thể làm là nắm chắc cơ hội này, xử lý thật tốt mọi chuyện, không để cô thất vọng đối với mình.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn đã nhận ra bả vai hơi lạnh lẽo.
Đúng là đồ ngốc…
Sáng ngày hôm sau đợi khi Lục Hướng Noãn tỉnh lại, bên gối đã không có bóng dáng Hoắc Cảnh Xuyên.
Lục Hướng Noãn rửa mặt xong, tránh trong không gian ăn một hộp mì chua cay, còn rửa sạch ít dâu tây đỏ ăn, bữa sáng Hoắc Cảnh Xuyên nấu cho cô cô ném vào không gian.
Mấy ngày gần đây cô luôn cảm thấy nhạt miệng, luôn muốn ăn món khẩu vị nặng.
Lục Hướng Noãn ăn sạch đồ trong tầm tay xong, lại uống một lọ sữa chua, lúc này mới ra khỏi không gian, cô đến phòng bếp sắp xếp lại túi đồ cô mang về hôm qua.
Cô vốn định tặng cho Trình Hiểu Yến và Hồ Ái Hương mỗi người một túi bánh phục linh, nhưng mà nghĩ tới mì và đường đỏ tối hôm qua, cùng với đêm khuya bọn họ còn đợi mình ở cửa thì thay đổi chủ ý.
Cô lấy bốn quả táo trong túi ra, mỗi nhà hai quả.
Lúc trước khi tích trữ hàng, Lục Hướng Noãn không thiếu tiền suy nghĩ cho miệng và dạ dày minh, đồ tích trữ đều là tốt nhất, bao gồm táo trong tay cô cũng không ngoại lệ.
Một đống táo đỏ rực, còn to hơn nắm tay cô, quan trọng là vừa giòn vừa ngọt, cắn một miếng nước sốt chảy đầy tay.

Quả táo to như vậy, một người lớn trưởng thành ăn một quả là có thể ăn lửng dạ.
Hơn nữa Lục Hướng Noãn không cần lo lắng người khác sẽ hoài nghi cô, bởi vì hoa quả như táo trong tay cô, tuy thời buổi này ít nhưng đến chợ đen vẫn có thể tìm được.
Tiền đề là bạn phải chịu tiêu tiền, không phải tục ngữ có một câu đấy sao, có tiền có thể sai bảo ma quỷ.
Cho nên khi Hồ Ái Hương nhìn thấy hai quả táo vừa to vừa đỏ trong túi, thực sự hơi kinh ngạc.
Không cần nghĩ cũng biết, thứ này không phải mua ở hợp tác xã mua bán.
Bởi vì khoảng thời gian trước cô ấy từng mua, đều là quả tròn rất chua, còn đắt, nghiến răng mua bốn quả kết quả không có ai ăn, cuối cùng vẫn là cô ấy cố gắng ăn hết.
Đã bỏ tiền mua, không ăn thì lãng phí.
Ôm tâm tư trưởng bối quan tâm tiểu bối, vì thế Hồ Ái Hương tốt bụng nói:
“Hướng Noãn, em lại đến chợ đen đúng không. Chị dâu nói với em, chỗ đó quá nguy hiểm, lần sau em có thể không đi thì đừng đi, biết chưa? Thực sự thiếu thứ gì, thì cứ nói với Cảnh Xuyên.
Nếu cậu ấy không kiếm được, em cứ nói với chị, chị nhờ chồng chị kiếm giúp em.”
Lục Hướng Noãn không phủ nhận lời nói của cô ấy: “Chị dâu, em chỉ thỉnh thoảng đi một lần thôi, chị cứ yên tâm đi.”
“Như vậy cũng không được, lần sau em đừng đi, nơi đó không phải nơi tốt đẹp gì. Đặc biệt là hiện giờ nơi đó băt đầu tra xét rất nghiêm, vì ít đồ ăn mà khiến mình chịu tội, không đáng giá.”
Mãi đến khi thấy Lục Hướng Noãn gật đầu đồng ý, Hồ Ái Hương mới yên tâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận