Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 988: Hồ Ái Hương mang thai 2

Lục Hướng Noãn không nói chuyện, tiếp tục bắt mạch, mà lúc này Lưu Quốc Diệu không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn.
Ngay khi Lưu Quốc Diệu cảm thấy sống một ngày không bằng một năm, lông mày của Lục Hướng Noãn giãn ra, thậm chí còn có chút vui mừng.
Lục Hướng Noãn rút tay đặt trên cổ tay Hồ Ái Hương về, mà Lưu Quốc Diệu gấp không đợi nổi hỏi:
“Hướng Noãn, thế nào, có phải chị dâu em ăn thứ gì đau bụng hay không.”
Hồ Ái Hương không nhịn được trừng anh ta một cái: “Anh sốt ruột cái gì, anh để Hướng Noãn thở ổn định lại đã rồi nói.”
Nhưng mà khi nói những lời này, trong lòng cô ấy cũng thấp thỏm, sợ mình mắc bệnh gì đó.
Lục Hướng Noãn ý cười đầy mặt nói: “Không sao, chị mang thai rồi, sư trưởng sắp được làm cha.”
Lưu Quốc Diệu nghe thấy không có vấn đề gì, thì thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Không sao thì tốt, sau này không thể… Cái gì, mang thai!”
Một tiếng kêu sợ hãi vang vọng nóc nhà, suýt nữa lật nóc nhà lên, khiến lỗ tai của Lục Hướng Noãn hơi đau.
Lục Hướng Noãn ngoáy lỗ tai, ở dưới đầy mặt chờ mong cộng thêm thấp thỏm của Hồ Ái Hương và Lưu Quốc Diệu cô gật đầu.
“Anh khong nghe nhầm, chị dâu đang mang thai, nhưng mà còn ít tháng, không cẩn thận kiểm tra sẽ không kiểm tra ra được. Nếu anh không yên tâm mà nói, có thể dẫn chị dâu đến bệnh viện làm kiểm tra.”
Lục Hướng Noãn vừa mới dứt lời, Lưu Quốc Diệu và Hồ Ái Hương kích động đến rơi lệ.
“Mang thai, lão Lưu, em mang thai.”
Ấm ức tích cóp nhiều năm của Hồ Ái Hương cuối cùng cũng được phát tiết ra vào lúc này, không ai biết mấy năm qua trong lòng cô ấy khổ sở, đau đớn cỡ nào.
Hiện giờ cuối cùng cũng đợi được, cô ấy mang thai, là con của cô ấy và lão Lưu.
Hồ Ái Hương vuốt bụng mình, nước mắt không ngăn được chảy ra.
Lưu Quốc Diệu cũng vui sướng không biết nên nói gì mới tốt, không ngừng chảy nước mắt nhìn bụng Hồ Ái Hương, miệng lẩm bẩm nói:
“Mình có con, cuối cùng mình cũng có con, mình sắp làm cha.”
Lục Hướng Noãn hiểu rõ tâm trạng của bọn họ, vì nhường không gian cho hai bọn họ, cô im lặng trở về.
Đợi Lưu Quốc Diệu và Hồ Ái Hương ổn định tâm trạng, thì phát hiện Lục Hướng Noãn đã không thấy bóng dáng.
Hồ Ái Hương vuốt bụng mình, đầy mặt ý cười nói:
“Chuyện này may mà có Hướng Noãn, nếu không có em ấy mà nói, có lẽ cả đời này em khó có thể mang thai.”
Lưu Quốc Diệu nắm lấy tay Hồ Ái Hương, tràn ngập thâm tình nói: “Vợ à, anh biết, em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không bạc đãi em ấy.”
Hồ Ái Hương nôn nghén nghiêm trọng, cho nên con gà đã chặt sẵn trong nhà không nấu được, Lưu Quốc Diệu đành phải đi nhờ Trình Hiểu Yến.
Trình Hiểu Yến nghe được tin Hồ Ái Hương mang thai, cũng kích động đến mức không nói nên lời, cơm không rảnh lo ăn đi cùng Lưu Quốc Diệu.
Chẳng qua Trình Hiểu Yến còn không quên mang theo trứng gà để trong nhà đã lâu không nỡ ăn, thêm món ăn cho Hồ Ái Hương.
Chuyện Hồ Ái Hương mang thai chỉ một buổi chiều đã truyền khắp khu đại viện người nhà, mọi người đều vô cùng khiếp sợ, nhưng mà bình tĩnh lại cả đám đều bị y thuật của Lục Hướng Noãn thuyết phục.
Dù sao Hồ Ái Hương đến bệnh viện nhiều năm như thế, cũng không thể mang thai, Lục Hướng Noãn vừa ra tay, lập tức mang thai.
Có thể nói là thần y, vì thế có người đánh chủ ý với Lục Hướng Noãn.
Bởi vì trước đó Lưu Quốc Diệu nói buổi tối muốn mời cô tới nhà ăn cơm, cho nên Lục Hướng Noãn sớm kết thúc thí nghiệm về nhà.
Còn chưa tới cửa nhà, Lục Hướng Noãn đã thấy ở cửa nhà cô có một đám người, ngay khi cô cảm thấy nghi ngờ, Vương Xuân Phân thấy được cô, nhanh chóng chạy về phía cô.
Cùng lúc đó những người khác cũng chú ý tới, cho nên chỉ một lát Lục Hướng Noãn đã bị đám người vây quanh.”
Vương Xuân Phân cười tủm tỉm nói: “Hướng Noãn, cô trở về rồi.”
Lục Hướng Noãn nhìn nụ cười giả dối trên mặt cô ta trong lòng sinh ra phản cảm, còn chưa đợi cô mở miệng, những người khác đã mồm năm miệng mười tiến lên chào hỏi cô.
Âm thanh ồn ào giống y như chợ bán đồ ăn, Lục Hướng Noãn nghe cảm thấy đau cả đầu.
Một lát sau xung quanh vất vả lắm mới yên tĩnh lại được, nhưng khi Lục Hướng Noãn hỏi bọn họ tới đây làm gì thì lại nổ tung.
Lục Hướng Noãn thực sự không nhịn được bảo cả đám câm miệng: “Tôi không phải là bác sĩ, nếu có bệnh các cô có thể đến bệnh viện, nơi đó có bác sĩ càng có quyền uy, càng chuyên nghiệp hơn.”
Sau khi nói xong, Lục Hướng Noãn vào nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận