Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 173: Mời ông ấy ăn mì

Đợi khi nhân viên phục vụ bưng mì lên bàn, lúc này Dương Thiên Chân mới tung tăng nhảy nhót ra ngoài.
“Đại đội trưởng, mì xong rồi, vào ăn mì đi.”
“Tôi không cần ăn mì.” Hoắc Đại Khánh đang hít mây nhả khói ngây ngốc.
Nhưng mà nghĩ tới lần trước ông ấy hút thuốc khiến thanh niên trí thức kia bị sặc, sợ lại sặc thanh niên trí thức này, Hoắc Đại Khánh nhanh chóng dụi tắt đi.
“Tôi mời ông ăn.” Dương Thiên Chân vô cùng hào phóng nói.
Khi cô ta tới cha mẹ sợ cô ta chịu ấm ức nên cho cô ta rất nhiều tiền, nhưng mà cô ta không đếm, nhưng cộng lại cũng phải bốn năm trăm.
Hôm nay gọi điện thoại cha cô ta có gửi tiền cho cô ta, đang lo không biết tiêu gì, mời ông ấy ăn bữa cơm có là gì.
Hơn nữa cô ta cảm thấy đại đội trưởng là người tốt.
“Không cần không cần.” Hoắc Đại Khánh không hề nghĩ ngợi trực tiếp từ chối, sao ông ấy có thể đi chiếm tiện nghi của thanh niên trí thức được.
Hơn nữa Tiệm Cơm Quốc Doanh này cũng không rẻ.
“Đại đội trưởng, ông vào đi, tôi gọi hai bát mì, một mình tôi không ăn hết, nếu ông không ăn thì sẽ lãng phí.” Dương Thiên Chân lại bắt đầu dùng bản lĩnh làm nũng của cô ta, khiến Hoắc Đại Khánh không có biện pháp.
Cuối cùng ông ấy phải đi theo cô ta đi vào, đơn thuần là nông dân như ông ấy không thể lãng phí lương thực.
Nhưng ông ấy không định chiếm tiện nghi, hiện giờ trong tay ông ấy không có tiền, đợi trở về ông ấy sẽ lấy ít tiền trong nhà đưa cho cô ta.
Nhưng mà chắc chắn lại bị vợ mình xoắn véo lải nhải.
Một bát mì thịt tràn đầy, Hoắc Đại Khánh chỉ một lát là ăn xong, thậm chí nước lèo cũng không buông tha, ngoài ra còn da mặt dày đi tìm nhân viên phục vụ muốn bát nước mì.
Dương Thiên Chân cho rằng ông ấy ăn không đủ no, đang chuẩn bị gọi thêm bát mì cho ông ấy thì bị Hoắc Đại Khánh nhìn ra được ý đồ của cô ta, nhanh chóng nói với cô ta mình đã ăn no, chẳng qua hơi khát.
Dương Thiên Chân thấy ông ấy không giống người nói dối, cũng yên tâm ăn từng miếng mì, ăn đến gương mặt nhỏ đỏ bừng.
Mà Hoắc Đại Khánh uống nước mì xong, xoa bụng hơi căng thở phào nhẹ nhõm thỏa mãn.
Nhưng nghĩ tới một mình ông ấy tới đây ăn mì, trong nhà còn gặm bánh bột ngô thì trong lòng áy náy, không nhịn được tát mặt mình một cái.
Hành động này khiến Dương Thiên Chân sợ hãi.
“Đại đội trưởng, ông làm sao vậy?” Sao lại có người vô duyên vô cớ tát mặt mình như thế?
Dương Thiên Chân hút một miếng mì, nhìn về phía ông ấy với vẻ tò mò.
“Không có việc gì, mau ăn đi, có lẽ lão Ngưu còn đang đợi chúng ta.” Đương nhiên là Hoắc Đại Khánh không thể nói thật với cô ta, nên dứt khoát nói sang chuyện khác.
“Ồ.” Dương Thiên Chân mạch não đơn giản nghe thấy thế lập tức bĩu môi, tiếp tục ăn mì.
Dù sao khi Hoắc Đại Khánh ngồi đến mông đau, có lẽ là Dương Thiên Chân thật sự đói bụng, ăn hết bát mì kia, ngay cả nước lèo cũng uống hết.
Hoắc Đại Khánh nhìn cô ta ăn sạch bát mì, trên mặt càng vui vẻ, là đứa bé không lãng phí lương thực.
Nhưng mà rất rõ ràng, ông ấy đã quên hiện giờ là niên đại thiếu ăn thiếu mặc, mỗi nhà đều ăn không đủ no.
Đừng nói là bột mì làm thành sủi cảo, cho dù là bột ngô làm thành sủi cảo, mọi người cũng sẽ cướp ăn trước tiên.
Nếu ăn hết rồi vậy cũng nên trở về, hôm nay chỉ có hai bọn họ ngồi xe, cho nên bọn họ vừa tới thì sư phụ Ngưu lập tức đánh xe bò chậm rãi về đại đội Hồng Kỳ.
“Đại đội trưởng, có cơ hội trở về thành phố không?” Dương Thiên Chân biết bên cha cô ta là không được, cho nên gửi gắm hi vọng vào Hoắc Đại Khánh trước mặt, xem ông ấy có biện pháp khiến mình trở lại Bắc Kinh hay không.
Nơi này đâu tốt bằng Bắc Kinh.
“Không có.” Hoắc Đại Khánh lắc đầu, ít nhất tạm thời không có.
“Ừm.” Nghe thấy thế, Dương Thiên Chân ủ rũ như cà tím phơi sương, không dấy nổi tinh thần.
Hoắc Đại Khánh thấy cô ta như vậy cũng hơi tò mò, nhưng mà miệng nhanh hơn não ông ta mở miệng hỏi:
“Theo đạo lý mà nói nhà cô không thiếu tiền, sao cha mẹ cô nỡ đưa cô tới nơi này?”
Nếu nói thanh niên trí thức này giác ngộ cao, đánh chết ông ấy ông ấy cũng không tin, nhìn dáng vẻ của cô ta là biết chiều hư từ bé, bị trong nhà sủng hư, chạy đến chỗ bọn họ người trong nhà cũng yên tâm, không sợ bị lừa à?

Bạn cần đăng nhập để bình luận