Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 472: Giằng co

Vương Đại Đào nghe bọn họ kẻ ác tố cáo trước, thì sốt ruột: “Đại đội trưởng, ông đừng tin lời hai con đàn bà thối này nói, hai con đàn bà thối này là cùng phe…”
Hoắc Đại Khánh nghe ông ta nói như vậy thì tức giận, đàn bà đàn bà, thanh niên trí thức Lục người ta còn là cô nhóc, chỉ nghe ông ta nói như vậy Hoắc Đại Khánh biết Lục Hướng Noãn chắc chắn không sai:
“Không biết nói thì câm miệng cho tôi.”
Tuy Vương Lục Đào nhìn ra được đại đội trưởng có ý bảo vệ thanh niên trí thức chết tiệt này, ông ta kéo anh trai mình ra phía sau, sau đó mở miệng nói:
“Đại đội trưởng, cho dù là bọn tôi làm sai, nhưng mà thanh niên trí thức này đối đãi với anh em còn có mẹ chúng tôi như vậy, có phải hơi quá đáng hay không.”
“Thanh niên trí thức Lục đã làm gì?”
“Ông nhìn mẹ tôi xem, còn có mấy anh em của tôi nữa, đều đứng yên không cử động, chắc chắn là thanh niên trí thức này làm ra yêu pháp gì đó, mới biến bọn họ thành như vậy. Đại đội trưởng, ông cần đòi lại lẽ phải cho cả nhà bọn tôi.”
Lục Hướng Noãn rất mang thù, cho nên ông ta vừa nói như vậy lập tức nắm lấy bím tóc của ông ta, cứng rắn nói:
“Ông như vậy là đang làm… Phong… Kiến… Mê… Tín…”
Ông ta bất nhân, vậy đừng trách cô bất nghĩa, hôm nay cho dù là ông trời tới, đều không bắt được chút lỗi nào của cô.
Vương Lục Đào thấy cô nói như vậy cũng không sợ, trái lại vươn hai tay kéo Hoắc Đại Khánh tới trước mặt mẹ ông ta nói:
“Tôi không nói linh tinh, đại đội trưởng, ông xem, nếu cô ta không dùng yêu pháp gì, sao mẹ tôi có thể không cử động được như vậy.”
Nghe ông ta nói như vậy, cuối cùng Hoắc Đại Khánh cũng cảm thấy không thích hợp, chỉ có đôi mắt to khẽ đảo loạn, ngoài ra thì không nhúc nhích.
Hoắc Đại Khánh nhìn về phía Lục Hướng Noãn theo bản năng, không đợi ông ấy nói chuyện, Lục Hướng Noãn mở miệng lặp lại những lời mình từng nói với các đội viên.
Hoắc Đại Khánh vẫn có chút không tin lắm, bởi vì những lời mà Lục Hướng Noãn nói, ông ấy chỉ từng nghe được trong sách.
Trong hiện thực chưa từng thấy.
Lục Hướng Noãn thấy ông ấy không tin mình như vậy, vì thế đi tới trước, rút kim châm trên người Vương Ngũ Đào trước mặt bao người.
Chỉ trong nháy mắt Vương Ngũ Đào lập tức tung tăng nhảy nhót, chẳng qua cơ thể cứng đờ đã lâu có chút tê dại.
Mà Vương Lục Đào thấy thế, cũng muốn tiến lên ra dáng ra hình học Lục Hướng Noãn, rút kim ra cho mẹ ông ta.
Lục Hướng Noãn nhìn thấy cảnh này, thản nhiên nói một câu: “Trên eo có nhiều huyệt vị, nếu rút không cẩn thận mà nói, nửa đời sau trực tiếp nằm liệt giường.”
Một câu, Vương Lục Đào sợ tới mức vươn tay ra lại rút trở về.
Ngay sau đó Lục Hướng Noãn tự mình bôi thuốc mắt cho Hoắc Đại Khánh:
“Đây là phong kiến mê tín gì vậy, chuyện này hoàn toàn là công lao của trung y, đại đội trưởng ông ta đổ oan cho cháu. Hơn nữa cháu là bị bức không có biện pháp nào, mới ra tay với bọn họ như thế, mở miệng là bắt cháu đưa nửa cân đường đỏ, cháu lấy đâu ra. Cho dù bán cháu đi, cũng không kiếm được nửa cân đường đỏ.”
Lúc này Lục Hướng Noãn nói gì, Hoắc Đại Khánh đều không nghe thấy.
Bởi vì vừa rồi ông ấy chứng kiến được cảnh tượng thần kỳ, hơn nữa lúc này trái tim của ông ấy vẫn luôn đập loạn rất nhanh.
Y thuật của thanh niên trí thức Lục cao siêu như thế, vậy có phải chân của lão tam nhà ông ấy có hi vọng hay không?
Hoắc Đại Khánh nghĩ tới đây, thì kích động muốn chết.
Thậm chí không muốn đợi một giây, muốn kéo Lục Hướng Noãn đi khám bệnh cho lão tam nhà ông ấy.
Những người khác trong đội cũng tin Lục Hướng Noãn không có yêu ma tà pháp gì, cả đám đều không sợ hãi.
Nhưng trong lòng vẫn hơi sợ, bởi vì bọn họ sợ nhỡ đâu không cẩn thận đắc tội Lục Hướng Noãn, Lục Hướng Noãn sẽ dùng chiêu này với bọn họ.
Cho nên trong một thời gian dài sau này, đa số mọi người trong đội đều cách cô thật xa, nhưng mà Lục Hướng Noãn cũng vì chuyện này mà tự tại hơn.
“Cô… Cô nói dối…” Thấy không làm gì được cô mình còn bị kéo vào chuyện này, Vương Lục Đào nói chuyện không còn tự tin nữa.
Lục Hướng Noãn nhìn người này chết đến nơi còn không biết hối cải, cười mỉa nói:
“Tôi nói dối, mọi người đều có hai mắt hai tai, vừa rồi đều nghe được rất rõ. Tôi nói dối hay không, trong lòng mọi người đều biết rất rõ ràng.”
Vương Tú Lan thấy đại đội trưởng không nói lời nào, đứng ngây ngốc ở đó thì hơi sốt ruột, sợ lát nữa Lục Hướng Noãn lại bị người ta bắt nạt, nhanh chóng gọi:
“Đại đội trưởng, ông nói chuyện đi, đại đội trưởng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận