Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 994: Cuộc sống sau này còn dài mà

“Mọi người đi ăn đi, con không đói bụng.”
Chủ yếu là Hoắc Kiến Thiết sợ tốn tiền.
Mọi người ở đây đều biết suy nghĩ trong lòng Hoắc Kiến Thiết, cho nên mọi người khuyên bảo mãi Hoắc Kiến Thiết mới đi vào.
Vương Giải Phóng gọi mấy bát mì cà chua trứng gà, ngoài ra còn gọi thêm thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, đậu phụ xào mộc nhĩ.
Chẳng qua khi trả tiền trả phiếu, tốc độ của Lục Hướng Noãn nhanh hơn, đoạt thanh toán trước anh ta.
Vương Giải Phóng nhìn tiền và phiếu trong tay, có chút bất đắc dĩ nói: “Chị dâu, hôm nay là em mời chị mà, chị thanh toán làm gì chứ?”
“Lần này tôi mời, lần sau anh mời, cuộc sống sau này còn dài mà.”
Vương Giải Phóng nghe cô nói như vậy, cũng không nói gì nữa, đành phải cất tiền vào túi.
Đồ ăn ở Tiệm Cơm Quốc Doanh rất ổn, lượng nhiều đảm bảo đủ no, đồ đám Lục Hướng Noãn gọi đều ăn hết.
Trước khi rời đi, Vương Hiểu Linh gọi Lục Hướng Noãn lại: “Lục Hướng Noãn, ngày kia tôi tới thăm cô.”
Lục Hướng Noãn nói: “Cô đừng chạy linh tinh, đợi mấy ngày nữa tôi tới thăm cô.”
Qua tết Vương Hiểu Linh cũng sắp sinh, Lục Hướng Noãn quyết định đợi cô ấy sinh xong thì trở về.
“Vợ à, em nghe chị dâu đi.” Chủ yếu là bụng của vợ anh ta to hơi dọa người, mỗi lần ra cửa anh ta đều lo lắng đề phòng.
“Vậy được rồi.” Vương Hiểu Linh ấm ức nói, chẳng qua luôn dặn dò mãi Lục Hướng Noãn nhất định phải tới thăm cô ấy.
Lục Hướng Noãn ngồi trên xe bò lắc lư tới đại đội Hồng Kỳ, Hoắc Kiến Thiết phải đi trả xe bò, cho nên Lục Hướng Noãn xuống xe với Hoắc Đại Khánh ở văn phòng đại đội.
Đàm Phượng Kiều và Lý Bình ăn cơm xong đi làm việc vừa vặn gặp Lục Hướng Noãn về nhà, hai người vô cùng kích động, Lý Bình chạy nhanh tới ôm Lục Hướng Noãn.
“Chị Lục, cuối cùng chị cũng về rồi.”
Đàm Phượng Kiều biết Lục Hướng Noãn không thích bị người khác chạm vào, cho nên trước khi Lục Hướng Noãn nổi giận đã kéo Lý Bình ôm lấy cô ra.
Đôi mắt của Lý Bình đỏ rực nhìn Lục Hướng Noãn, Lục Hướng Noãn bị cô ấy nhìn trong lòng đột nhiên có cảm giác chịu tội, quay đầu sang một bên theo bản năng.
Đàm Phượng Kiều nói: “Thanh niên trí thức Lục, chúng tôi đi làm việc trước, lát nữa chúng tôi tìm cô ôn chuyện.”
Chuyện của Lục Hướng Noãn, Đàm Phượng Kiều cũng biết, cô ấy rất đau lòng Lục Hướng Noãn, còn trẻ tuổi đã gặp phải loại chuyện như thế, nếu đổi thành cô ấy có lẽ không qua được cửa này.
“Ừm.”
Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, thì đi về nhà với Hoắc Đại Khánh.
Trên đường về nhà gặp rất nhiều người trong đại đội, lần này Lục Hướng Noãn đều kiên nhẫn chào hỏi với bọn họ.
Dưới nhiệt tình vây quanh của các đội viên, cuối cùng Lục Hướng Noãn cũng về nhà, nhưng mà vừa rồi nói chuyện hơi nhiều, giọng nói cũng khàn.
Hoắc Đại Khánh thấy con dâu không chống đỡ được nhiệt tình của các đội viên, thì lấy uy nghiêm của đại đội trưởng ra, bắt bọn họ đi làm việc.
Vương Quế Anh ở nhà đợi hơi sốt ruột khi thấy Lục Hướng Noãn, thì nhanh chóng kéo cô vào nhà, còn rót cốc nước đường đỏ cho cô.
“Hướng Noãn, con đợi ở đây, mẹ đi nấu mì cho con.”
Mì là bà ấy đã sớm cán sẵn, chẳng qua không biết khi nào Lục Hướng Noãn trở về nên bà ấy vẫn luôn không cho vào nồi, sợ cho vào không ăn được nữa.
Lục Hướng Noãn nhanh chóng ngăn Vương Quế Anh sắp đi: “Mẹ, không cần phiền phức như vậy, khi về chúng con đã ăn ở Tiệm Cơm Quốc Doanh rồi.”
Hoắc Đại Khánh cũng nói: “Hướng Noãn không lừa bà, chúng tôi ăn xong mới về.”
Lúc này Vương Quế Anh mới từ bỏ ý nghĩ nấu mì:
“Hướng Noãn, nhà con mẹ đã dọn dẹp cho con, chăn cũng lấy ra phơi rồi, con trở về không cần dọn dẹp đâu.”
“Cảm ơn mẹ.” Lục Hướng Noãn nói xong lời cảm ơn, thì về nhà cô ngủ bù.
Ở trên xe lửa, cô không ngủ ngon lắm.
Lục Hướng Noãn vẫn luôn ngủ đến năm sáu giờ chiều, mãi đến khi Vương Quế Anh tới gọi cô, cô mới xuống giường, rửa mặt đi theo Vương Quế Anh ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Hướng Noãn quyết định tiếp tục về nhà ngủ bù, kết quả vừa đến cửa nhà, cô thấy từng gương mặt quen thuộc.
“Sao mọi người… Lại tới đây…”
Vương Chí Thành nói: “Thanh niên trí thức Lục, trong khoảng thời gian cháu không ở đây, mọi người nhớ cháu muốn chết.”
Lục Hướng Noãn im lặng một lát mới nói: “Cháu cũng… Cũng nhớ mọi người…”
Mọi người vừa nghe thấy thế, cả đám đều cười lộ hàm răng.
Nhưng mà bọn họ cũng biết Lục Hướng Noãn ngồi xe lâu, chắc chắn hơi mệt, cho nên bọn họ không nhiều lời, đặt đồ trong tay vào sân nhà Lục Hướng Noãn rồi trở về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận