Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 450: Có chút cóc mà đòi ăn thịt thiên nga

Sau khi kết hôn anh ta đau lòng vợ mình đi làm vất vả, càng không nỡ để cô ấy tiến vào phòng bếp.
Có thể nói thế này, vợ anh ta đừng nói là nấu mì, cho dù là luộc trứng gà cũng không luộc được.
Cuối cùng hai người ngồi trong sân trợn to mắt nhìn nhau.
Làm cũng không nhiều mì lắm cho nên nấu ra cũng nhanh, chưa tới nửa tiếng Lục Hướng Noãn đã bưng mì nấu xong ra ngoài.
“Thanh niên trí thức Lục, mì em nấu ăn thật ngon.” Khương Tiếu Dung vừa ăn mì sợi, vừa giơ ngón cái khen ngợi Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn có tự tin đối với tay nghề nấu nướng của mình, nhưng mà mì này cô không thêm gì mà, ngay cả dầu cũng không có mấy giọt, có thể ăn ngon mới lạ.
Nhưng mà vẻ mặt cô không đổi nói: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, em nấu nhiều, trong nồi vẫn còn nhiều.”
Khương Tiếu Dung nói: “Không cần không cần, chị ăn rất ít, một bát này là đủ rồi.”
Lục Hướng Noãn nghe câu này của cô ấy cảm thấy rất quen, khi cúi đầu ăn mì cô mới nhớ tới hình như là câu mình thường xuyên nói tới.
Nhưng mà mì còn lại trong nồi, cuối cùng vẫn bị Lục Hướng Noãn đoạt lấy bát trong tay Hách Nhân Gia, múc hết mì trong nồi vào bát anh ta.
Hách Nhân Gia không làm nhục sứ mệnh, ăn sạch sẽ mì trong bát.
Sau khi ăn cơm xong, ba người ngồi trong sân tán gẫu trời nam biển bắc, không biết qua bao lâu, Hách Nhân Gia đứng dậy nói bọn họ phải trở về.
Bởi vì trở về còn phải báo cáo với lãnh đạo của tòa soạn báo, viết bản thảo sửa bản thảo, tranh thủ ngày kia có thể đăng báo.
Lục Hướng Noãn vừa nghe anh ta nói như vậy thì không giữ anh ta ở lại nữa, mà vào trong nhà lấy ít mộc nhĩ còn có nấm hương cô hái trên núi phơi khô lúc trước.
Cô ăn mãi cũng không hết, lúc trước ở nhà đại đội trưởng Lục Hướng Noãn cảm thấy mình ăn sẽ ói ra.
Nhưng mà thổ sản như vậy tặng quà là thích hợp nhất, người ngoài cũng không tìm được sơ hở soi mói.
Khương Tiếu Dung thấy cô là thật lòng, cho nên không khách sáo với cô nhận lấy đồ, sau đó ngồi lên ghế sau.
Mà Lục Hướng Noãn đợi người rời đi không thấy bóng dáng, mới trở về sân thu dọn bát đũa.
Khi cô bưng bát Khương Tiếu Dung ăn sạch sẽ lên, ngoài ý muốn phát hiện phía dưới bát của cô ấy còn có 1 tệ và hai phiếu lương thực cả nước.
“Vợ à, em nói xem thanh niên trí thức Lục sẽ phát hiện ra không?” Hách Nhân Gia ở phía trước liều mạng đạp xe, còn không quên quay đầu hỏi Khương Tiếu Dung.
Thấy anh ta hỏi vấn đề ngốc như vậy, Khương Tiếu Dung trừng anh ta một cái, trong đầu có giọng nói khuyên cô ấy đừng nổi giận, người đàn ông này là mình tìm, đừng tức giận đừng tức giận, chọc tức mình không có ai thương.
Cô ấy cố gắng kìm nén tức giận xuống, giọng nói hơi “dịu dàng” nói:
“Không phải là anh đang nói lời vô nghĩa sao, tiền và phiếu to như vậy, mắt thanh niên trí thức Lục lại không có vấn đề, sao có thể không thấy.”
“À… Anh chỉ hỏi một câu vậy thôi, em nổi giận như thế làm gì…” Lần này đổi thành Hách Nhân Gia ấm ức.
Lúc này Khương Tiếu Dung không nhìn anh ta, quay đầu sang một bên, đôi mắt nhắm lại, sau đó suy nghĩ trong đầu làm thế nào mới viết xong bản thảo này.
Không cô phụ thanh niên trí thức Lục người ta.
Mà ở thành phố Bắc Kinh xa xôi, hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh đều không có một giấc ngủ ngon kể từ lúc từ nông thôn tới đây.
Bởi vì Hoắc Cảnh Xuyên nằm trên giường bệnh đến bây giờ còn chưa tỉnh lại.
Bọn họ sầu muốn chết, chỉ cần một ngày Hoắc Cảnh Xuyên không tỉnh lại, trái tim của Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh như bị bóp chặt không buông ra.
Ngay cả Vương Quế Anh trong một đêm tóc cũng bạc đi nhiều, cả người già nua thì không nói, tinh khí thần đều không còn, chỉ có cố chống đỡ một hơi, đang đợi lão tam nhà bà ấy tỉnh lại.
“Lão tam à, con lại không tỉnh lại, thanh niên trí thức Lục người ta sẽ kết hôn thật đấy.” Hiện giờ khi rảnh rỗi, Vương Quế Anh thường xuyên ngồi trước giường bệnh của anh thao thao bất tuyệt.
Thời gian dài như vậy Hoắc Đại Khánh cũng nghe ra được mùi vị, cuối cùng cũng biết vì sao lúc trước xây nhà cho thanh niên trí thức Lục, lão tam nhà ông ấy lại tích cực như thế.
Hóa ra là nhìn trúng người ta.
Ánh mắt của lão tam nhà ông ấy đúng là không tệ lắm, chẳng qua là có chút cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đây là châm chọc trí mạng nhất đến từ cha ruột.

Bạn cần đăng nhập để bình luận