Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 446: Biết cái gì

“Cảm ơn cô, thanh niên trí thức Lục, cảm ơn cô đã nghĩ tới chúng tôi.” Đàm Phượng Kiều nhanh chóng nhận lấy giỏ trên tay Lục Hướng Noãn.
Những người khác cũng nhìn Lục Hướng Noãn với vẻ mặt cảm kích, bởi vì năm nay khu thanh niên trí thức không kịp trồng rau, đồ ăn đều là rau dại đám thanh niên trí thức nữ hái trên núi.
Mỗi ngày đều ăn rau dại, tuy là người làm bằng sắt nhưng dạ dày cũng không chống đỡ được, cho nên không khách sáo với cô.
Dù sao Lục Hướng Noãn cũng đã nói như vậy, bọn họ sẽ ghi nhớ tấm lòng của Lục Hướng Noãn.
Nếu đã mang đồ ăn tới, Lục Hướng Noãn cũng không còn việc gì nữa, cô còn phải vội về nhà ngủ, cho nên đưa xong thì rời đi.
Mà đám thanh niên trí thức cũng biết sáng ngày mai có người ở tòa soạn báo của xã tới phỏng vấn cô, cho nên không giữ cô lại nói chuyện một lát, mọi người tiễn cô tới cổng to.
Vương Chí Văn nói: “Thanh niên trí thức Lục, cô đi đường chậm một chút.”
“Ừm.” Lục Hướng Noãn quay đầu lại, mới đi hai bước cô nghĩ một lát, vẫn dừng lại.
Chỉ thấy Lục Hướng Noãn quay đầu nhìn Vương Chí Văn nói:
“Ở nơi như nông thôn này, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh, cúi đầu làm việc là được. Không phải đồ ở nơi này cất đi là tốt nhất, nếu không ngày nào đó lại vô duyên vô cớ đưa tới tai họa cho mình, vậy thì không tốt lắm.”
Cô đã nhắc nhở, còn có nghe hiểu hay không thì phải xem tạo hóa của anh ta, có một số việc thích hợp điểm đáo vi chỉ.
Hơn nữa cô nói rõ quá sẽ bị lộ.
Dứt lời không đợi những người khác mở miệng, Lục Hướng Noãn đã rời đi không thấy bóng dáng.
Mà Vương Chí Văn thì nghĩ mãi không nghĩ ra, chính là nghĩ mãi không rõ đang êm đẹp sao Lục Hướng Noãn lại nói mấy lời như vậy với anh ta.
Anh ta nhìn đám Đàm Phượng Kiều xin giúp đỡ, kết quả bọn họ cũng lắc đầu không biết vừa rồi trong hồ lô của thanh niên trí thức Lục chứa thuốc gì.

Nói ra ở khu thanh niên trí thức này, người hiểu Lục Hướng Noãn rõ nhất là Vương Hiểu Linh.
Vương Hiểu Linh hơi suy nghĩ một lát, không cẩn thận liếc thấy quyển sách ở trong lòng Đàm Phượng Kiều, lập tức hiểu rõ ý trong lời nói của Lục Hướng Noãn.
Vương Hiểu Linh vỗ tay phát ra tiếng nói: “Tôi biết rồi.”
“Biết cái gì?” Mọi người cùng nhìn về phía Vương Hiểu Linh.
“Ý trong lời nói của Lục Hướng Noãn ý, không phải là mọi người không biết sao?”
“Có ý gì, cô mau nói đi, thanh niên trí thức Vương, đừng lề mề nữa.” Càng là chuyện không biết thì càng muốn biết, còn là chuyện liên quan tới mình, sao chuyện này có thể không khiến Vương Chí Văn sốt ruột được, cho nên anh ta vội vàng thúc giục Vương Hiểu Linh.
Nếu không phải sợ mất mặt, vừa rồi anh ta đã ngăn thanh niên trí thức Lục lại, bảo cô giải thích rõ ràng rồi mới đi.
“Chính là nói quyển sách này của anh như quả bom hẹn giờ, không cẩn thận sẽ khiến nó nổ mạnh, mang tới tai họa ngầm cho anh.” Cô ấy hiểu là như vậy, có lẽ là không hiểu sai, Vương Hiểu Linh nghĩ thầm trong lòng.
“Quyển sách này sẽ mang tới tai họa ngầm cho tôi ư? Không có khả năng, quyển sách này rất được hoan nghênh ở Hoa Quốc, là cuốn sách khó có được nhất, sao có thể là quả bom hẹn giờ được? Thanh niên trí thức Vương, nhất định là cô xuyên tạc lời thanh niên trí thức Lục nói.”
Vương Hiểu Linh nói chắc như đinh đóng cột: “Không, ý của Lục Hướng Noãn là như vậy. Anh tin lời cô ấy thi tin, không tin cũng được, dù sao tôi tin Lục Hướng Noãn.”
Là loại tin tưởng vô điều kiện, cô ấy biết Lục Hướng Noãn sẽ không hại bọn họ, chắc chắn là biết chút gì đó.
Nếu không cô đã không vô duyên vô cớ nói ra mấy lời vô nghĩa như thế.
Đàm Phượng Kiều bị lời nói của Vương Hiểu Linh làm cho sợ hãi, vội vàng trả sách cho anh ta, ngoài ra cô ấy còn bảo Vương Chí Văn nên suy nghĩ cẩn thận.
Dù sao hiện giờ Lục Hướng Noãn là người có thể bắt chuyện với bí thư công xã, tin tức linh thông hơn đám bọn họ rất nhiều.
Vương Ngọc Hương đi vệ sinh xong đi ngang qua nhìn thoáng qua quyển sách trong tay Vương Chí Văn, không nói một câu đi về phòng.
Mà Vương Chí Văn cũng nghe lọt khuyên bảo của mọi người, tối muộn không ngủ được, tìm một mảnh giấy dầu bọc kín quyển sách này vào.
Sau đó châm đèn dầu, dẫn theo Hứa Gia Ấn, hai người đi trong đêm tối đi đến chuồng bò trên núi.
Anh ta chôn sách ở gần chuồng bò, vì đề phòng ngộ nhỡ sau này mình muốn đọc còn có thể tìm được, Vương Chí Văn làm ký hiệu ở gần nó.
Mà vì anh ta nghe lời khuyên như vậy, mới khiến anh ta may mắn tránh thoát được một kiếp trong tương lai không xa, nếu không cho dù Vương Chí Văn không chết cũng bị người ta lột da.

Bạn cần đăng nhập để bình luận