Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 111: Nhà khách

Tuy cô ta không hiểu vì sao cha nói như vậy, nhưng mà cô ta nghe lời, xuống nông thôn còn có thể kết bạn với đám bạn mới, Dương Thiên Chân nghĩ thôi đã thấy vui vẻ.
Bởi vì chuyện cô ta xuống nông thôn lần này, mẹ cô ta còn cãi nhau với cha cô ta, nhưng không biết vì sao cuối cùng mẹ cô ta cũng thỏa hiệp.
Trước khi đi hai người còn cho cô ta rất nhiều tiền và phiếu, sợ cô ta ở nông thôn chịu ấm ức.
Mẹ cô ta còn nhét rất nhiều đồ ăn vào hành lý cho cô ta, ngay cả váy và giày da mà cô ta thích cũng được mẹ cô ta cho vào.
Sắp xếp xong cũng tận bốn túi to, ngoài ra không mang tới được mẹ cô ta cũng sớm gửi qua.
Đợi cô ta xuống nông thôn, có lẽ đồ cũng tới.
Dọc đường đi còn có người xách hành lý giúp, nếu không cô ta thật sự không biết mình nên làm gì mới tốt.
Dương Thiên Chân tràn ngập cảm kích đối với đám Lư Bổn Hoa.
Lư Bổn Hoa nhận thấy có người nhìn về phía mình, anh ta ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện là Dương Thiên Chân, trong lòng vui vẻ, cũng lộ ra tươi cười thân sĩ với cô ta.
So sánh ra anh ta vẫn có hi vọng, nếu không Dương Thiên Chân không nhìn bọn họ nhìn mình làm gì.
Dương Thiên Chân cũng cười đáp lại, sau đó tầm mắt nhìn về phía Lục Hướng Noãn, chỉ hi vọng cô tới nông thôn tâm trạng tốt hơn chút, đừng chán ghét cô ta nữa.
Bởi vì không có người nói chuyện đi dạo phố với cô ta, cô ta rất khó chịu.
Khoảng 20 phút sau, xe dừng lại ở nhà khách huyện Hồng Hà.
Vương Quốc An mở cửa xe khoang điều khiển ra, nhảy ra ngoài sau đó tiếp đón thanh niên trí thức xuống xe.
Lục Hướng Noãn đang ngủ bị đánh thức, mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đánh giá xung quanh, cũng may không tồi tàn như cô nghĩ.
Như vậy cuộc sống sau này sẽ thoải mái hơn chút, dưới xô đẩy của mọi người phía sau, Lục Hướng Noãn nhảy từ trên xe xuống.
Khi cô định lấy hành lý, Vương Quốc An tiến lên một bước: “Hành lý của cháu là cái nào?”
“Hai cái này ạ.” Lục Hướng Noãn nhanh chóng đánh giá ông ấy một cái, sau đó rời mắt, cũng không khách sáo chỉ hành lý của mình với ông ấy.
Người nhìn cũng được, nhưng không biết tính cách thế nào, hơn nữa là ông ấy muốn giúp không phải cô cầu, không cần thì uổng.
Vương Quốc An thích tính cách sảng khoái của cô, cho nên lập tức xách hành lý trên xe xuống giúp cô.
“Cảm ơn chú.” Lục Hướng Noãn vô cùng ngoan ngoãn nói cảm ơn, người bên quản lý thanh niên trí thức, sau này cô còn nhiều cơ hội tiếp xúc với bọn họ, trong tình huống đối phương không trêu chọc cô, Lục Hướng Noãn rất nguyện ý tạo quan hệ tốt.
Dù sao nói câu cảm ơn, không thể khiến cô mất đi hai lạng thịt.
“Khách sáo như vậy làm gì, chuyện tiện tay thôi.” Cô gái này nói chuyện còn dịu dàng như thế, càng nhìn càng hợp mắt Vương Quốc An thực sự muốn ôm lấy hai cái.
Phải biết rằng ông ấy và vợ đã nỗ lực trên giường đất nhiều năm như vậy, chỉ sinh ra được một đứa con trai, hiện giờ kết hôn có vợ thì quên luôn cha mẹ.
Hai vợ chồng già bọn họ đời này nằm mơ cũng muốn có con gái như thế, nhưng mà ông trời không cho ông ấy được như ý nguyện, nghĩ tới đây ông ấy lập tức ấm ức muốn khóc.
Những người khác nhìn thấy Vương Quốc An làm như vậy đều đợi ông ấy xách hành lý xuống giúp bọn họ, dù sao bọn họ ngồi xe lửa lâu như thế, dọc đường đi xóc nảy qua lại trên người đã sớm không còn sức lực.
Hơn nữa bọn họ là tới nông thôn làm xây dựng, chút yêu cầu này cũng không quá phận.
Chỉ có Vương Hiểu Linh tự mình xách hành lý từ trên xe xuống.
Cả đám giống y như nhị đại gia đợi người hầu hạ, Vương Quốc An trực tiếp phủi tay rời đi, nói:
“Các người muốn xách thì xách, không xách xuống thì tôi đi đây, đến lúc đó hành lý của mấy người mất đừng tới tìm tôi.”
“Vậy ông xách cho cô ta làm gì?” Lư Bổn Hoa không phục chỉ Lục Hướng Noãn bên cạnh.
Lục Hướng Noãn thì vẻ mặt không dao động, không nói câu nào lẳng lặng đứng đó, giống như mọi chuyện xung quanh đều không liên quan tới cô.
“Dựa vào cô bé này là cháu gái ông đây, ông đây muốn xách.” Vương Quốc An vốn có tính cách nóng nảy, nhìn đám nhãi ranh không biết sống chết thích gây sự này trực tiếp nói lời thô tục.
Những người khác nghe thấy thế đều không nói gì, trái lại vẻ mặt hâm mộ nhìn Lục Hướng Noãn.
Mà Lục Hướng Noãn nghe Vương Quốc An giải thích khóe miệng không nhịn được co giật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận