Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 805: Đồ nội thất tới

Vương Ái Dân bĩu môi nói: “Dì làm đồ ăn ngon hơn mẹ.”
Cậu bé vừa nói như vậy, trực tiếp đắc tội người làm mẹ Trình Hiểu Yến:
“Tên nhóc thối này, còn ghét bỏ mẹ con, bắt đầu từ ngày mai không nấu cơm cho con ăn nữa, để con bị đói.”
Vương Ái Dân vừa nghe mình sẽ đói bụng, gân cổ lên khóc oa oa, tiếng khóc to đến mức như sắp lật tung mái nhà, cho dù hai vợ chồng Vương Chí Cường dỗ kiểu gì cũng không có tác dụng.
Cuối cùng Trình Hiểu Yến dứt khoát mặc kệ, trực tiếp bảo mọi người ăn món kho.
Nói ra tay nghề của Lục Hướng Noãn thật tốt, Trình Hiểu Yến ăn khoai tây vẫn luôn khen ngon.
Mà Vương Ái Dân thấy không ai để ý tới mình, khóc lóc một lát thì không khóc nữa, dùng tay lau sạch nước mắt, sau đó kiễng chân dựa vào bàn vươn tay lấy thịt ăn.
Nhưng mà bị Trình Hiểu Yến chê bẩn, cứng rắn kéo cậu bé đi rửa tay, mới để cậu bé ăn.
Vương Chí Cường chuẩn bị một bát nước, bảo Vương Ái Dân cho vào ăn.
Món kho cho vào trong nước, quả nhiên là không còn cay như trước, Vương Ái Dân ăn đôi mắt sáng lấp lánh.
Đợi cậu bé trưởng thành, nhất định phải đánh bại chú Hoắc, đoạt dì tới tay, cậu nhóc Vương Ái Dân âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Bên kia nhà Hồ Ái Hương cũng mới ăn cơm tối xong, nhưng mà nhìn thấy món kho thơm ngào ngạt còn tỏa ra hơi nóng, miệng hai vợ chồng lại cảm thấy thèm.
Lưu Quốc Diệu cầm lấy chai rượu Mao Đài còn nửa dưới giường ra, anh ta và Hồ Ái Hương ăn món kho này mỗi người uống một ly.
Rõ ràng là tửu lượng của Hồ Ái Hương không tốt, hai ly vào bụng đã say khướt dựa vào bàn.
Lưu Quốc Diệu cười đứng dậy muốn đỡ Hồ Ái Hương vào phòng ngủ, nhưng không ngờ tay anh ta mới chạm vào Hồ Ái Hương đã bị cô ấy đẩy ra.
“Lão Lưu, là em có lỗi với anh, không sinh được một đứa con… Cho anh… Em có lỗi với Lưu gia anh…” Hồ Ái Hương nói một lát thì khóc như trẻ con.
Chỉ khi cô ấy uống say, Hồ Ái Hương mới dám phát tiết ấm ức trong lòng.
Nhiều năm như vậy, khám nhiều bác sĩ như thế, uống nhiều thuốc như thế, Hồ Ái Hương chịu không biết bao nhiêu tội, bụng vẫn không có chút động tĩnh nào.
Tuy cô ấy đã chấp nhận số mệnh, nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng, nhìn nhà người ta có con trai con gái, cô ấy vẫn có chút hâm mộ.
Lưu Quốc Diệu nhìn thấy Hồ Ái Hương như vậy, trong lòng cũng khó chịu.
Đối với chuyện hai người không có con, không chỉ trong lòng Hồ Ái Hương khó chịu, ngay cả anh ta cũng tốn rất nhiều thời gian mới có thể tiếp nhận hiện thực này.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, không thể vì đứa bé mà ly hôn với vợ, loại chuyện thiếu đạo đức này Lưu Quốc Diệu không làm được.
“Vợ à, đừng khóc, chúng ta về phòng đi.” Lưu Quốc Diệu bế Hồ Ái Hương đang uống say về phòng.
Sớm biết sẽ như vậy, Lưu Quốc Diệu nói gì cũng không cho cô ấy uống rượu.
Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn ở trên giường ầm ĩ không biết qua bao lâu mới dừng lại, Lục Hướng Noãn đã mệt đến mức nằm liệt dựa vào người Hoắc Cảnh Xuyên thở hổn hển.
Há to miệng thở một lát, cô mới ổn định lại.
Nhưng mà đối với Hoắc Cảnh Xuyên ăn thịt ăn nghiện mà nói, trận chiến đấu vừa rồi chỉ là khai vị, ngay sau đó lại ôm Lục Hướng Noãn kiểu công chúa vào lòng đến phòng tắm.
Bồn tắm to mà Hoắc Cảnh Xuyên đặt làm phát huy tác dụng vào lúc này, Lục Hướng Noãn ở bên trong ầm ĩ với anh rất lâu, hai người mới đi ra.
Chẳng qua cả người Lục Hướng Noãn đỏ bừng giống như tôm bị luộc chín.
Mỗi khi Hoắc Cảnh Xuyên đi một bước, Lục Hướng Noãn sẽ không nhịn được kêu lên một tiếng.
Ngay khi cô sắp bị đánh đến quân lính tan rã tơi bời, cuối cùng cũng về tới giường to rộng hai mét, ngay sau đó lại là cuộc sống ban đêm không biết xấu hổ tiếp tục mở ra.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Cảnh Xuyên mới tha cho cô, chuyện Lục Hướng Noãn muốn hỏi Hoắc Cảnh Xuyên cũng bị ném ra sau đầu.
Rất nhanh đến ngày hẹn lấy hàng với thợ mộc, Hoắc Cảnh Xuyên mượn xe trong đội, dẫn theo Vương Chí Cường còn có Hứa Đạt Nhạc, Lưu Học Kim nhân buổi chiều rảnh rỗi, cùng đi kéo đồ trở về.
Khi Lục Hướng Noãn nhìn thấy đồ làm dựa theo yêu cầu của cô, trong lòng bày tỏ khâm phục đối với tay nghề của thợ mộc.
Cô chỉ thuận miệng nói, còn vẽ ra một bức phác thảo rất qua loa, vậy mà ông ta có thể làm ra hoàn chỉnh như vậy, thậm chí còn tốt hơn cả cô nghĩ.
Đám Vương Chí Cường giúp đỡ Hoắc Cảnh Xuyên bưng đồ vào phòng, sau đó nhanh chóng rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận