Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 204: Nhà ở sập

Không cần nghĩ cũng biết đống hoa màu trong ruộng chắc chắn đều nghiêng đi, vốn dĩ không có nhiều lương thực lắm, như vậy càng không còn.
Hoắc Đại Khánh câu được câu không ngồi xổm trên đất nhìn bên ngoài hút thuốc lá sợi.
Sầu, nhưng ông ấy không có cách nào.
Vương Quế Anh cũng bị ông ấy làm cho không ngủ nổi, bởi vì bà ấy cũng sầu như ông ấy.
“Ông già, ông nói xem làm sao bây giờ?” Các đội viên vất vả một năm chỉ vì chút thu hoạch này, kết quả ông trời đột nhiên làm ra như vậy, đây là muốn mạng bọn họ mà.
Bọn họ lấy gì chia lương thực, lấy gì ăn cơm.
Hoắc Đại Khánh không nói gì, chỉ khẩn cầu trong lòng ông trời nhanh ngừng lại đi.
Vương Hiểu Linh bị nước tiểu nghẹn tỉnh, cô ấy mơ mơ màng màng tỉnh dậy xuống khỏi giường đất, mới đi tiểu xong chuẩn bị lên giường đất tiếp tục ngủ, kết quả trên trán đột nhiên lạnh lẽo.
Chuyện này dọa cô ấy tỉnh lại, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, phát hiện bên trên đang nhỏ nước.
Vì thế Vương Hiểu Linh cũng không rảnh lo bẩn, vội vàng xách xô đi tiểu tới hứng nước.
Đừng hỏi vì sao là xô nước tiểu, hỏi chính là tất cả chai lọ vại bình ở khu thanh niên trí thức bọn họ đều mang tới phòng bếp hứng nước.
Xử lý xong chuyện này cô ấy mới chui vào trong chăn ngủ, nhưng mà giấc ngủ này cũng không kiên định, trong lòng giống như có con nai con chạy loạn, đâm ngực cô ấy vô cùng khó chịu.
Đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống miệng cô ấy, Vương Hiểu Linh vươn tay sờ lấy, phát hiện vậy mà thứ kia càng lúc càng rơi nhiều.
Vương Hiểu Linh nhận thấy không thích hợp, lập tức mở to mắt nhìn trên nóc nhà.
Nhưng mà đen tuyền, không nhìn thấy được gì.
Khi Vương Hiểu Linh chuẩn bị rời giường châm dầu hỏa nhìn xem tình hình thế nào, một tia chớp lướt qua.
Vương Hiểu Linh vội vàng nhìn về phía nóc nhà, phát hiện là đồ từ trên nóc nhà rơi xuống.
Hơn nữa càng ngày càng nhiều.
Cô ấy biết, đây là dấu hiệu nhà sắp sập xuống.
Vương Hiểu Linh không rảnh lo chuyện gì nhanh chóng gọi ba người đang ngủ say.
“Nhà ở sắp sập, chạy mau.”
Đàm Phượng Kiều và Vương Ngọc Hương lập tức mở mắt, vừa nghe cô ấy nói nhà ở sắp sập, thì nhanh chóng ngồi dậy, giật mình quần áo cũng không kịp mặc chạy ra ngoài.
Chạy tới bên ngoài xong, mới phát hiện Vương Hiểu Linh và Lục Hướng Noãn còn ở trong phòng, hai người sốt ruột tới mức vẫn luôn gân cổ lên gọi tên hai bọn họ.
Không còn kịp nữa, Vương Hiểu Linh cảm thấy căn phòng sắp sập xuống.
Mà Lục Hướng Noãn mới mở mắt ra, còn chưa kịp phản ứng đã được người ta cõng đi ra ngoài.
Đợi cô lấy lại tinh thần cũng là lúc cô mới ra khỏi phòng, sau đó nhà lập tức sụp xuống.
Sau lưng Lục Hướng Noãn cũng xuất hiện mồ hôi lạnh, nếu muộn thêm một giây có lẽ cô đã bị vùi lấp ở bên trong.
Nhưng mà cũng có thể sẽ không, bởi vì cô có thể trốn vào không gian, chẳng qua khi nhìn về phía Vương Hiểu Linh, tâm trạng của cô ngũ vị tạp trần:
“Cô còn định cõng tôi tới khi nào?”
“Ừm ừm ừm.” Lúc này Vương Hiểu Linh mới kịp phản ứng, nhanh chóng đặt cô xuống.
Phòng ở bên thanh niên trí thức nam cũng sụp theo, cũng may bọn họ phản ứng nhanh, ngoại trừ chân Hứa Gia Ấn bị gãy, những người khác đều bình an không có việc gì.
Vương Chí Văn cõng Hứa Gia Ấn đau khóc oa oa không có hình tượng, miệng kêu la có phải chân anh ta sẽ bị cắt mất hay không, Lục Hướng Noãn chê anh ta ầm ĩ, trực tiếp bảo anh ta câm miệng.
Nhưng mà không quên bảo Vương Chí Văn cõng anh ta đến phòng bếp, hiện giờ phòng bếp còn tạm ở được, tuy có nước mưa dột xuống, nhưng tốt hơn là bị nước mưa xối nhiều.
Thuận tiện bảo Võ Thắng Lợi nhanh chóng đi tìm đại đội trưởng, dù sao khu thanh niên trí thức xảy ra chuyện lớn như vậy.
Chạy quá gấp cũng không đi giày, cho nên Lục Hướng Noãn trực tiếp xắn ống quần anh ta lên cao.
“Chơi lưu manh à.” Gương mặt già của Hứa Gia Ấn đỏ lên, muốn rút chân về nhưng không thể động đậy, bởi vì bị Lục Hướng Noãn nắm chặt.
“Anh còn cần cái chân này không?” Lục Hướng Noãn cảm thấy người đàn ông này rất ồn ào, cho nên giọng điệu nói chuyện rất hung dữ.
“Cần.” Hứa Gia Ấn bị cô nói cho không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể bi ai trong lòng thay anh ta.
Anh ta thành người đàn ông không sạch sẽ rồi, nhưng nếu người này là thanh niên trí thức Lục mà nói, anh ta ấm ức một chút cũng không phải không thể.
Hứa Gia Ấn nhìn sườn mặt của Lục Hướng Noãn, vậy mà có chút động lòng.
“Vậy câm miệng cho tôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận