Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 336: Khám bệnh ở ruộng

Bình thường hai người này làm việc rất tích cực, cho dù là ông trời tới cũng không ngăn cản được hai người vung cuốc:
“Hai người làm sao vậy?”
“Không… Không sao.” Vương Hiểu Linh lấy lại tinh thần trên gương mặt mất tự nhiên hiện lên chút ửng đỏ, có thể là vì mặt cô ấy quá đen, cho nên không nhìn thấy rõ ràng lắm.
Mà Lục Hướng Noãn cũng cho rằng cô ấy bị ánh mặt trời phơi đỏ, cho nên không hỏi nữa.
Nhưng thật ra Vương Tú Lan ở bên cạnh cười ha ha, nói thẳng ra:
“Đều tại thanh niên trí thức Lục quá đẹp, thím vừa nhìn lập tức trợn tròn mắt. Cháu nói xem đều là cha mẹ sinh ra nuôi dưỡng, sao chênh lệch lớn như thế.”
Nghe thấy câu nói của bà ấy Lục Hướng Noãn chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có đàn quạ đen bay qua kêu bậy, không biết nên đáp lời bà ấy thế nào chỉ có thể cười xấu hổ.
Ngay sau đó tìm đề tài, bỏ qua chuyện này.
Lục Hướng Noãn chịu thương chịu khó vùi đầu làm việc trên đất, tốt xấu gì cũng là ngày cuối cùng mình làm việc, cho dù thế nào cũng không thể để người ta có cớ để nói.
Cô cong eo, mãi đến khi phía sau quần áo đều bị mồ hôi tẩm ướt mảng lớn, mồ hôi trên trán rơi lên trên mí mắt, không thấy rõ thứ gì.
Cô đứng dậy cọ tay lên áo mấy cái, sau khi cọ sạch xong cô mới lấy khăn tay trong túi ra, lau sạch mồ hôi trên mặt.
Trước mắt trở nên rõ ràng hơn, cô nghỉ ngơi một lát, khi đang chuẩn bị tiếp tục vùi đầu làm việc, Vương Tú Lan giống như ăn trộm nhìn quanh một lát, sau đó mới đi tới bên cạnh cô.
Lục Hướng Noãn vốn đang cong eo lập tức thẳng người, đợi bà ấy tới gần.
“Thanh niên trí thức Lục, thím có việc muốn hỏi cháu.” Thật sự là chỗ đó ngứa khó chịu, bà ấy đều gãi đến sắp chảy máu vẫn không có tác dụng gì, hình như còn có con rận bò loạn ở chỗ đó.
Ngứa đến mức bà ấy đều sắp không chịu nổi.
Vẫn là chồng bà ấy, bảo bà ấy tìm thanh niên trí thức Lục xem là có vấn đề gì.
Bởi vì lúc trước Quách Cẩu Tử ngất xỉu, Lục Hướng Noãn cứu ông ấy tỉnh lại, thuận miệng nói thêm một câu cô tương đối am hiểu bệnh phụ nữ, vừa vặn chồng của Vương Tú Lan ở bên cạnh nhìn, ghi nhớ trong lòng.
Nếu không Vương Tú Lan cũng không biết, càng khỏi phải nói tới đây tìm Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn ngại mệt, cuối cùng không chê dơ đặt mông ngồi xuống đất, dựng hai lỗ tai lên nghe nói:
“Thím nói đi.”
Vương Tú Lan nhìn trái nhìn phải một lát, phát hiện không có ai nhìn bên này, lúc này mới dán sát lại gần nhỏ giọng nói:
“Chỗ đó của thím không biết là có vấn đề gì, chỉ biết là rất ngứa.”
“Đã bao lâu rồi?” Lục Hướng Noãn nghe nói là chỗ đó, lập tức biết rõ vị trí mà bà ấy nói, trên mặt không có vẻ ghét bỏ gì, trái lại còn vô cùng nghiêm túc như khi làm việc dò hỏi.
Vương Tú Lan thành thật nói: “Đã nhiều năm, chẳng qua khoảng thời gian gần đây đặc biệt ngứa, thím cào rách cũng không có tác dụng gì.”
“Phía dưới có mùi hương khó ngửi không?”
“Thanh niên trí thức Lục, sao cháu biết, mỗi lần khi thím đi ngủ, chồng nhà thím nói đũng quần thím có mùi khó ngửi, bản thân thím cũng ngửi thấy…” Vương Tú Lan nói một lát gương mặt hơi ngượng ngùng, ánh mắt thấp thỏm nhìn Lục Hướng Noãn.
Sợ cô cũng ghét bỏ mình, nhưng mà không có, lúc này Vương Tú Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà ấy vốn không định tới tìm cô, dù sao chỗ đó của mình cũng không phải chuyện lớn gì, không cần thiết ầm ĩ khiến người khác đều biết.
Nhưng hiện giờ bà ấy thật sự không chịu nổi.
Lục Hướng Noãn dùng lời nói thông tục dễ hiểu hỏi: “Mùi giống mùi cá thối đúng không?”
Vương Tú Lan điên cuồng gật đầu, thần, quả nhiên là thần, thanh niên trí thức Lục này không chỉ biết là có mùi, còn biết được mùi vị đó như thế nào.
Chẳng trách có thể cứu Tam Ma Tử đã chết một nửa trở về.
Cho nên Lục Hướng Noãn hỏi, Vương Tú Lan lập tức đáp.
Khi Lục Hướng Noãn hỏi chuyện trên giường của hai người, Vương Tú Lan vốn đang nói hăng say ánh mắt khẽ hoảng hốt, không biết nên nói thế nào.
Thanh niên trí thức Lục này là con gái, sao hỏi chuyện này không thấy e lệ chút nào.
“Thím?”
“… Ừm… Là thế này… Đều là ăn cơm xong trực tiếp lăn giường đất… Nhưng mà chồng nhà thím làm chuyện đó giống như trâu trong đội, không biết…”
Lục Hướng Noãn đang uống nước nghe bà ấy nói như vậy, nước trong miệng trực tiếp phun ra, Vương Tú Lan sợ tới mức nhanh chóng tiến lên vỗ lưng cho cô:
“Thanh niên trí thức Lục, làm sao vậy, không phải vừa rồi vẫn còn rất tốt sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận