Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 630: Trong lòng Vương Quốc An nghẹn khuất

“Lần sau không thể như vậy, tới nơi này thì cứ coi như nhà mình.”
“Dạ, thím.” Hoắc Cảnh Xuyên cười nói, đồng thời liếc mắt nhìn Lục Hướng Noãn ở bên cạnh.
Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ khoe khoang của anh, không nhịn được trừng anh một cái.
Lưu Thúy xoay người mang đồ đặt trong phòng, sau đó vội vàng đến phòng bếp làm sủi cảo.
Lục Hướng Noãn cũng đi giúp đỡ, còn Hoắc Cảnh Xuyên biết rất rõ tay nghề của mình, chân mới rảo bước tiến lên đi về phía phòng bếp lại vòng về.
Cùng lúc đó, Vương Quốc An cũng đến nhà con trai con dâu.
Khi Vương Quốc An tới, Vương Dược Phú đang bận rộn bốt lò than, ngày hôm qua trước khi ngủ đã quên đổi lò than, nên bị tắt.
Lúc này sắp đến giờ nấu cơm, nếu không cháy mà nói hai bọn họ sẽ phải đói bụng.
Chẳng qua khói lửa mịt mù khiến Vương Dược Phú bị sặc liên tục hắt xì, đôi mắt đỏ rực giống y như mắt thỏ.
“Cha, sao cha lại tới đây?” Vương Dược Phú thấy cha anh ta tới đây, thì nhanh chóng để quạt hương bồ xuống đi tới.
“Em gái con tới, mẹ con bảo cha gọi hai đứa về nhà ăn cơm.” Gương mặt Vương Quốc An hơi thối.
Rất rõ ràng, Vương Dược Phú cũng nhìn ra được tâm trạng của cha anh ta không được tốt, trong lòng rất buồn bực.
Dựa theo đạo lý thông thường em gái tới đây, cha anh ta cười nhe răng đến mức không bình thường, bây giờ là sao thế?
Chẳng lẽ là ai chọc phải ông ấy?
Hiện giờ trong lòng Vương Dược Phú có trăm câu hỏi vì sao, nhưng nhìn sắc mặt của cha anh ta, anh ta muốn hỏi nhưng không dám hỏi, quay đầu đi gọi vợ anh ta.
Không biết gần đây vợ anh ta làm sao, mỗi ngày ăn không ngon miệng thì thôi, còn đặc biệt thích ngủ.
Vương Dược Phú nhìn Lý Tiểu Uyển đang ngủ say, trên gương mặt hàm hậu xuất hiện nụ cười dịu dàng.
Anh ta tiến lên nhẹ nhàng vỗ Lý Tiểu Uyển: “Vợ à, em gái tới, cha tới đây gọi chúng ta về nhà cha ăn cơm.”
Lý Tiểu Uyển mê mang mở mắt ra: “Em gái tới à, vậy bây giờ chúng ta chuẩn bị một chút rồi đi qua. Đừng để cha mẹ đợi lâu.”
Sau khi nói xong Lý Tiểu Uyển lập tức ngồi dậy.
Vương Dược Phú thấy thế, có nhãn lực lấy giày áo khoác, khăn quàng cổ tới đặt trước mặt cô ấy.
Nhân lúc Lý Tiểu Uyển mặc áo bông, Vương Dược Phú ngồi xổm xuống đi giày vào giúp cô ấy.
Lý Tiểu Uyển cúi đầu nhìn Vương Dược Phú đang bận trước bận sau, thì biết lúc trước cô ấy không chọn nhầm người.
Đám Vương Dược Phú chuẩn bị xong thì khóa cử nhà, một trước một sau nhanh chóng xuất phát.
Trong tay Lý Tiểu Uyển còn có một chiếc khăn quàng cổ cô ấy đan cho Lục Hướng Noãn không lâu trước, len sợi là lấy từ chỗ mẹ cô ấy.
Lúc đó cô ấy liếc mắt một cái là nhìn trúng len sợi màu đỏ kia, Lục Hướng Noãn da trắng, đeo khăn quàng cổ màu đỏ này chắc chắn rất đẹp.
Vương Quốc An về đến nhà xong thấy đồ trên bàn, lén tìm vợ mình hỏi: “Bà già, mấy thứ trên bàn là ai mang tới thế?”
“Vừa rồi Cảnh Xuyên lén đến hợp tác xã mua bán mua trở về, ông hỏi chuyện này làm gì.” Lưu Thúy nghi ngờ nhìn Vương Quốc An từ trên xuống dưới.
Vương Quốc An bị bà ấy nhìn như vậy có chút không được tự nhiên, nói chuyện còn lắp bắp:
“Tôi có thể… Làm gì… Tôi không… Làm gì cả, tôi chỉ hỏi chút thôi.”
Lưu Thúy cười tủm tỉm nói:
“Tốt nhất là như vậy, tôi nói với ông ngàn vạn lần đừng tác quái, đứa bé Cảnh Xuyên kia là người đáng tin, đôi mắt của tôi sẽ không nhìn nhầm.”
“Hướng Noãn nói với bà sao? Hiện giờ bọn họ là đối tượng ư?” Vương Quốc An nghe bà ấy nói như vậy, trong lòng có chút không vui.
Ông ấy mới nhận con gái xong, nhanh như vậy đã bị ngậm đi mất ư?
Nghĩ tới đây Vương Quốc An buồn bực muốn chết.
Quan trọng là người đàn ông kia không biết nhân phẩm có được không, nghe vợ mình nói như thế, ông ấy có chút không bước qua được cánh cửa trong lòng.
Dù sao vợ ông ấy chỉ mới gặp mấy lần.
Hơn nữa tổng cũng chỉ có thế, bình thường…
“Ừm, tám chín phần mười.” Lưu Thúy đơn thuần là dùng đôi mắt của mình nhìn ra được.
Đôi mắt đã sắp dính lên người con gái, nếu bà ấy không nhìn ra được vậy thì bà ấy đã sống uổng phí mấy chục năm.
“Cho nên ông thành thật một chút cho tôi, có nghe thấy không?” Lưu Thúy lạnh giọng nói.
“Nghe thấy.” Vương Quốc An ấm ức nói.
“Có mệt hay không?” Hoắc Cảnh Xuyên bắt được cơ hội thì dán sát tới trước mặt Lục Hướng Noãn.
“Gói sủi cảo thôi, đâu có mệt?” Ánh mắt của Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận