Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 651: Còn gì nữa không

Vương Hiểu Linh ở bên cạnh nhìn hành động của Vương Quế Anh, thì hiểu rõ.
“Chính là không thể sinh con gái thì thái độ thay đổi, là không được trọng nam khinh nữ.”
Vương Quế Anh gật đầu, đối với bà ấy mà nói chuyện này không là gì, nhà bà ấy nhiều cháu trai cháu gái như thế, Hoắc gia bọn họ cũng sẽ không tuyệt hậu.
Cho nên sinh trai hay sinh gái đều như nhau đối với bà ấy, cho dù hai người không sinh cũng được.
Kết quả ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã bị Vương Quế Anh phủ quyết.
Với diện mạo của hai đứa, nếu không sinh con Vương Quế Anh cảm thấy hơi thiệt thòi.

“Còn gì nữa không?” Vương Quế Anh hỏi.
Khi Lý Bình muốn nói hai chữ không còn, Vương Hiểu Linh ở bên cạnh đột nhiên mở miệng:
“Còn có chính là đừng tham dự vào chuyện của đôi vợ chồng son, làm mẹ chồng viết đúng mực, còn che chở con dâu khắp nơi, chiều con dâu.”
“Được, thím đã nhớ kỹ rồi, cảm ơn hai thanh niên trí thức.” Trong lời nói của Vương Quế Anh tràn ngập cảm ơn.
“Thím, thím đột nhiên hỏi chuyện này làm gì vậy?” Lý Bình hỏi.
Vương Hiểu Linh: Rất muốn cầm cục gạch đập chết mình.
“Không có gì, thanh niên trí thức Lý, cháu đưa ớt tới cho thím.”
Một câu, lập tức đổi được đề tài.
“Anh làm sao thế?” Lục Hướng Noãn ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông này rất cao, mỗi lần nói chuyện với anh đều phải ngửa đầu, làm hại cổ cô chua xót đau đớn.
Hoắc Cảnh Xuyên hơi cúi thấp người: “Nhớ em rồi.”
Rõ ràng là trời lạnh như vậy, không biết vì sao Lục Hướng Noãn có thể cảm nhận ra được chút ấm áp.
Nhưng cô lại cảm thấy Hoắc Cảnh Xuyên như là bị quỷ nhập vào người, gương mặt thì lạnh như băng lại nói ra những lời buồn nôn như thế.
“À… Em về phòng nấu cơm đây.” Lục Hướng Noãn sợ anh lại làm ra hành động không đúng mực gì đó, khiến cô không có cách nào đối mặt với người khác, nên nói câu này xong thì bỏ chạy vào phòng bếp.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn cô gái nhỏ chạy mất dép như vậy, ý cười ở khóe mắt nhiễm tới chân mày.
“Thím, để cháu làm cho ạ.”
“Không cần không cần, thím làm cho. Thanh niên trí thức Lục, cháu ngồi đó nghỉ ngơi đi, ở đây nhiều khói dầu.” Vương Quế Anh nói gì cũng không dám để Lục Hướng Noãn nấu tiếp.
Lúc này bà ấy đã nhớ kỹ trong đầu những lời Lý Bình và Vương Hiểu Linh nói, sợ làm sai gì đó sẽ thành chướng ngại vật trên con đường theo đuổi vợ của con trai.
“Thím, như vậy đâu được, hôm nay cháu làm đầu bếp, lát nữa cháu còn phải làm sườn xào chua ngọt nữa.” Vừa nghe tới mấy chữ sườn xào chua ngọt Lý Bình lập tức chảy nước bọt, không cần ăn thử, nghe thấy tên cũng đã biết ăn ngon, càng khỏi phải nói còn có thịt.
Cho nên cô ấy cũng nói chuyện giúp Lục Hướng Noãn.
Vương Quế Anh bị hai người làm cho không có biện pháp, hơn nữa bà ấy không biết làm món sườn xào chua ngọt này, lúc này mới đưa muỗng cho Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn lật thịt gà trong nồi xào mấy cái, sau đó mới cho củ cải cắt sẵn lúc trước vào nấu.
Cô vốn định cho khoai tây nhưng trong nhà không có, bất đắc dĩ đành phải dùng thứ này.
Nhưng mà củ cải trắng tẩm đầy nước canh cũng ăn ngon.
Một con gà dùng để nấu gà hầm củ cải trắng, một con khác Lục Hướng Noãn dùng nó để làm gà xào cay.
Lạc bên trong là lúc trước Vương Quế Anh đưa tới, Lục Hướng Noãn rang lạc trước mới cho vào.
Còn có lượng lớn ớt đỏ khô, Vương Hiểu Linh ngồi ở đó cầm kéo cắt, cắt đến đôi mắt của cô ấy đỏ rực chảy nước mắt, còn nhân tiện hắt xì mấy cái.
Đây thực sự không phải là công việc bình thường mà.
Lý Bình nhìn thấy Vương Hiểu Linh có dáng vẻ chật vật như vậy, lúc mới đầu còn cười cô ấy, kết quả cười một lát cô ấy không cười nổi.
Bởi vì khi Lục Hướng Noãn xào món gà xào sả ớt, vị cay tràn ngập phòng bếp khiến cô ấy bị sặc liên tục hắt xì. Nhưng mà ngửi mùi thơm như vậy Lý Bình không nỡ đi, cô ấy còn muốn học tay nghề nấu nướng của Lục Hướng Noãn, đợi khi cô ấy về Bắc Kinh sẽ nấu cho cha mẹ ăn.
Đợi khi gà xào sả ớt được bưng ra, Lục Hướng Noãn thêm ít hạt vừng và hành lá xem như làm đẹp.
Vương Quế Anh ở bên cạnh nhìn Lục Hướng Noãn nấu ăn hào phóng như vậy thì trong lòng đau đớn, dù sao thế hệ trước đều ăn mặc tiết kiệm quen, không phải nhìn Lục Hướng Noãn không vừa mắt.
Khi Vương Quế Anh vừa định mở miệng khuyên nhủ Lục Hướng Noãn, đột nhiên nghĩ tới lời Vương Hiểu Linh nói, phải làm người biết đúng mực, bà ấy lập tức nuốt những lời muốn nói vào.
Ăn thì ăn đi, trong nhà bà ấy vẫn còn, đến lúc đó lại tìm cớ đưa tới cho cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận