Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 782: Trên xe lửa bị áp đặt đạo đức

“Vừa đi rồi ạ, con và Linh Linh tiễn bọn họ lên xe. Mẹ, mẹ phải cảm ơn thì cảm ơn Linh Linh đi, không chỉ không chê con không được, còn cầu người ta chữa bệnh cho con, nhà chúng ta nợ Linh Linh nhiều lắm.” Vương Giải Phóng vì chân thật, còn cố nặn ra hai giọt nước mắt.
“Yên tâm đi, từ nay về sau mẹ sẽ thương Linh Linh như con gái.” Tôn Mỹ Linh vốn rất hài lòng về cô ấy, lại nghe những lời Vương Giải Phóng mới nói, quả thực là hài lòng không thể hài lòng hơn.
Mà Vương Kiến Quốc cũng vô cùng hài lòng đối với con dâu này.
Cho nên cuộc sống sau này, Vương Hiểu Linh như rơi vào trong chậu mật, nhận được sủng ái của Vương Giải Phóng, Vương Kiến Quốc và Tôn Mỹ Linh.
Hoắc Cảnh Xuyên mua vé giường nằm là vé giường dưới, cho nên Lục Hướng Noãn không cần trèo lên trèo xuống.
Hoắc Cảnh Xuyên sắp xếp cho Lục Hướng Noãn xong, lại đi bưng nước ấm để trước giường cho cô, rồi rời đi.
Bởi vì lúc ấy Hoắc Cảnh Xuyên chỉ mua được một vé giường nằm, cho nên hai bọn họ không ở chung một khoang.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn khoang xe của hai người cách hơi xa, anh sợ vợ có việc tìm anh nhưng không tìm thấy, cho nên canh giữ bên ngoài khoang xe.
Lục Hướng Noãn lên xe là nhắm mắt ngủ, bởi vì cô định đợi tỉnh ngủ thì đổi chỗ với Hoắc Cảnh Xuyên, không thể để anh ngồi một mình được.
Không biết ngủ bao lâu Lục Hướng Noãn tỉnh lại, lúc này trời đã tối.
Lục Hướng Noãn rời giường đi tìm Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng không ngờ mới ra khỏi khoang xe giường nằm, thì gặp anh.
“Sao anh lại đợi ở đây?”
“Có đói bụng không?” Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy vợ tới đây, biểu cảm trở nên không còn nghiêm túc như trước.
Lục Hướng Noãn lắc đầu: “Không đói bụng, em tỉnh ngủ, anh đến chỗ em ngủ một lát đi.”
Đáng ăn mừng duy nhất là xe lửa thời buổi này không phải đề tên thật, nếu không biện pháp này của cô không thực hiện được.
Hoắc Cảnh Xuyên không hề nghĩ ngợi từ chối: “Anh không mệt, em đi nghỉ ngơi đi.”
Cho dù Lục Hướng Noãn nói thế nào, năn nỉ ỉ ôi ra sao, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Hoắc Cảnh Xuyên sống chết không chịu đến giường cô nghỉ một lát.
Lục Hướng Noãn không có biện pháp chỉ có thể trở về mang ít đồ ăn tới, sau đó trở về nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau Lục Hướng Noãn mới ngủ, đã bị người ta vỗ tỉnh, cô đánh giá người phụ nữ xa lạ trước mặt, sau đó mở miệng:
“Có việc gì?”
“Cô gái, chúng ta có thể đổi vị trí không? Bên trên quá cao, tôi không trèo lên được.” Quách Phương nói.
Chẳng qua khi thấy mặt Lục Hướng Noãn, đôi mắt của Quách Phương lóe lên kinh diễm, ngay sau đó tràn ngập ghen ghét.
Quách Phương âm thầm nghĩ trong lòng, không biết người phụ nữ có diện mạo yêu mị như vậy, là muốn câu dẫn ai.
“Ngại quá, tôi cũng không trèo lên được.” Lục Hướng Noãn nói xong thì kéo chăn tiếp tục ngủ, hoàn toàn không có ý nghĩ nhường vị trí của mình.
Lục Hướng Noãn không có nhiều hảo cảm đối với người phụ nữ trước mắt, hơn nữa hai bọn họ đều ngang nhau, cô ta không trèo lên được, vậy mình cũng không trèo lên được.
Huống hồ vị trí của mình là Hoắc Cảnh Xuyên vất vả lấy được, cô còn lâu mới chắp tay nhường tâm ý của Hoắc Cảnh Xuyên cho người ta.
Rõ ràng là Quách Phương không hài lòng với đáp án này, hơn nữa ghen ghét khiến cô ta hoàn toàn thay đổi, cho nên trực tiếp kéo chăn Lục Hướng Noãn ra.
“Cô gái, tôi thật sự không trèo lên được, cô giúp đỡ tôi một chút đi.” Khi Quách Phương nói chuyện, đôi mắt còn cố nặn ra mấy giọt nước mắt.
Xung quanh nghe được động tĩnh, đều vây quanh tới, bọn họ thấy Quách Phương khóc cũng mở miệng khuyên Lục Hướng Noãn đổi giường với Quách Phương.
Lục Hướng Noãn bị cô ta làm cho không còn buồn ngủ, cô nhìn người phụ nữ muốn áp đặt đạo đức với mình, cũng không còn tốt tính nữa:
“Ban ngày ban mặt cô bị thần kinh à, hay là cô không nghe hiểu tiếng người. Tôi đã nói với cô không đổi chính là không đổi, hôm nay cho dù cô khóc đến Thái Bình Dương, tôi vẫn nói câu đó.”
Quách Phương không nghĩ tới Lục Hướng Noãn nói những lời như vậy trước mặt bao người, trong lúc nhất thời xấu hổ không biết nên nói gì mới tốt, cuối cùng chỉ có thể che mặt khóc.
“Cô gái này sao cô lại như vậy, không biết giúp đỡ người khác làm niềm vui gì cả.”
“Trông xinh đẹp có ích lợi gì chứ, tâm địa xấu xa.”
“Đúng thế đúng thế.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận