Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 817: Tranh ăn

Vương Ái Dân thấy dì xinh đẹp để ý tới mình, cười đôi mắt cong cong: “Dì… Ôm ôm…”
Sau khi nói xong, nước bọt còn chảy ra.
Trình Hiểu Yến thực sự không muốn nhìn dáng vẻ ngu ngốc của con trai, có xúc động muốn nhét cậu bé vào bụng, nhưng vẫn cố nén xúc động đánh người lau sạch nước bọt ở khóe miệng cậu bé.
Lục Hướng Noãn bị dáng vẻ của cậu bé chọc người, nhanh chóng lấy dâu tây dại cô hái trên núi ra đưa cho Vương Ái Dân ăn.
Kết quả tay nhỏ mũm mĩm thịt của Vương Ái Dân vừa định nắm lấy, dâu tây dại trên tay Lục Hướng Noãn không còn.
Ngay cả tay nhỏ trơn bóng trắng nõn của cô cũng bẩn, trên tay thậm chí còn có vật thể dinh dính.
Lục Hướng Noãn nhìn giống nước mũi, chịu đựng ghê tởm móc khăn tay ra lau khô tay.
Còn khăn tay, cô định ném đi.
Vương Ái Dân nhìn thấy dâu tây dại của dì xinh đẹp cho mình bị đoạt đi mất, lập tức gân cổ lên khóc.
“Mẹ… Mẹ, Cẩu Thặng đoạt của con… Dâu tây…” Vương Ái Dân chỉ Cẩu Thặng đang ăn hăng say nghẹn ngào nói.
“Ái Dân, không phải chỉ ăn mấy quả dâu tây của cháu thôi sao, cháu khóc cái gì, người không biết còn tưởng Cẩu Thặng nhà dì làm gì cháu ấy chứ.” Trương Huệ Trân bảo vệ chặt chẽ con trai Cẩu Thặng sau người.
“Tôi còn muốn ăn, cô cho tôi thêm ít nữa.” Cẩu Thặng ăn xong, lại chạy tới trước mặt Lục Hướng Noãn, kéo áo cô vươn tay đòi lấy.
Chẳng qua Lục Hướng Noãn nhìn thấy tay nhỏ đen sì của cậu bé, thì nhanh chóng lùi về sau hai bước, mới không để cậu bé thực hiện được.
Nếu không quần áo mới cô mới mặc được mấy ngày sẽ phải ném.
Nhưng mà đối với đứa bé không lễ phép như thế, từ trước tới nay Lục Hướng Noãn không chiều, đặc biệt còn chọc Vương Ái Dân khóc:
“Không cho.”
Vương Cẩu Thặng không đòi được dâu tây dại, chỉ vào mũi Lục Hướng Noãn mắng:
“Người phụ nữ xấu xa này, hồ ly tinh câu dẫn đàn ông, cô không cho tôi, tôi bảo mẹ đánh cô.”
Vương Cẩu Thặng vừa mới nói xong, xung quanh đều khiếp sợ, bọn họ không thể ngờ tới những lời này có thể từ miệng một đứa bé bốn năm tuổi nói ra.
Nhưng mà Trương Huệ Trân không để bụng, cô ta và lão Vương kết hôn nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới có đứa con trai này, trên dưới cả nhà đều coi như bảo bối.
Bình thường đừng nói là đánh chửi, ngay cả nói nặng cũng không dám nói một câu, sợ dọa cậu bé.
Dưới cái nhìn của Trương Huệ Trân, con trai cô ta ăn ít dâu tây dại của Lục Hướng Noãn, là nể mặt cô.
Huống hồ con trai cô ta nói không sai, gương mặt y như hồ ly tinh, còn không phải là tiểu tao hóa câu đàn ông lên giường sao.
“Tiện nhân, mau cho tôi ăn.” Vương Cẩu Thặng kêu oa oa, muốn vươn tay ra kéo.
Lục Hướng Noãn không chiều cậu bé, gương mặt lạnh nhạt trực tiếp giơ tát cậu ta trước mặt mọi người.
Đánh đứa bé là chuyện rất không có đạo đức, nhưng đứa bé hỗn như vậy không đánh không được.
Vương Cẩu Thặng bị đánh che mặt khóc oa oa, bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh lần nữa.
Mọi người cũng không nghĩ tới Lục Hướng Noãn sẽ đánh tiểu tổ tông của Vương gia, trong lúc nhất thời kính nể còn lo lắng.
Phải biết rằng Vương Cẩu Thặng là đứa bé khiến mọi người bực bội nhất trong đại viện bọn họ, bình thường thấy trong tay đứa bé nhà ai có đồ ăn, đều sẽ tiến tới cướp, giống y như tiểu bá vương.
Nhưng mà bọn họ không thể nói gì, bởi vì Trương Huệ Trân và bà Vương đều rất khó chơi, không dễ chọc.
Vợ của đoàn trưởng Hoắc đánh Vương Cẩu Thặng, Vương gia chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, đặc biệt là người làm cha như Vương Dũng Quân.
“Con trai, đừng khóc, mẹ tới đây, lát nữa mẹ sẽ xả giận cho con.” Trương Huệ Trân nhìn thấy dấu tay trên mặt con trai, đau lòng muốn chết, nhanh chóng dỗ.
Nhưng mà càng dỗ Vương Cẩu Thặng càng khóc hăng hơn, thậm chí còn ra tay đánh cả Trương Huệ Trân.
Nhưng mà Trương Huệ Trân không để bụng, trái lại lo lắng vừa rồi con trai đánh cô ta tay có đau không.
Còn Vương Ái Dân ở bên cạnh bị dọa không dám khóc, cúi đầu khụt khịt.
“Hướng Noãn, em đi về trước đi, ở đây có chị rồi.” Trình Hiểu Yến lo lắng lát nữa Trương Huệ Trân sẽ tìm Lục Hướng Noãn gây sự, muốn đuổi cô đi.
Huống hồ chuyện này là mình gây ra, nếu vừa rồi không chào hỏi cô, đã không xuất hiện tình huống này, lúc này trong lòng Trình Hiểu Yến vô cùng áy náy.
“Đánh con trai tôi còn muốn chạy, tiểu tiện nhân cô nghĩ hay quá.” Trương Huệ Trân ngẩng đầu, ánh mắt ác độc nhìn Lục Hướng Noãn, lúc này cô ta ước gì có thể lột da tiểu tiện nhân này.
Nhìn mặt con trai cô ta bị tát vừa đỏ vừa sưng, tiểu tiện nhân này ra tay đúng là tàn nhẫn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận