Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 483: Ở riêng 6

Đoạn phía sau Phúc Ni còn chưa kịp nói, đã bị Vương Quế Anh cắt ngang.
Lần này bà ấy thật sự bị Phúc Ni chọc tức, sao bà ấy mắt mù cưới về nhà yêu tinh gây rối như vậy?
Nếu lúc trước biết cô ta là người như vậy, Vương Quế Anh nói gì cũng không để Hoắc Kiến Quốc cưới cô ta.
“Phúc Ni, con sờ lương tâm mình xem, xem có thấy tội lỗi hay không? Hiện giờ lão tam đã thành ra như vậy, con còn nhớ chút tiền trợ cấp thằng bé gửi về nhà lúc trước, con có còn là người nữa không.”
Phúc Ni không sợ một chút nào, tiếp tục mở miệng phản bác:
“Mẹ, mẹ như vậy là quá thiên vị, em chồng cũng là một phần trong nhà, dựa vào cái gì tiền chúng con khổ cực kiếm được đều phải nộp lên, em chồng thì không cần? Mẹ quá thiên vị.”
Mà Hoắc Kiến Quốc thì ngồi xổm trên mặt đất, không nói một lời, bởi vì anh ta cũng cảm thấy đó là đương nhiên.
Còn không bằng thành thật để vợ mình kiếm nhiều cho nhà mình một chút.
Ngoài ra anh ta còn phải làm người, biết loại cục diện này anh ta làm con trai đứng ra không tốt, bị người trong đội biết thì sẽ mắng chết anh ta sau lưng.
Vương Quế Anh bị cô ta làm cho tức điên:
“Hai đứa cực khổ, con còn không biết xấu hổ nói ra, người cả đại đội này đều biết hai đứa làm việc vẫn luôn đùn đẩy trách nhiệm, nếu trông cậy chút công điểm đó của hai đứa, cả nhà già trẻ đều đã chết đói.”
Phúc Ni da mặt dày, bị mẹ chồng nói như vậy trên mặt không có chút đỏ nào:
“Mẹ, con mặc kệ, dù sao mẹ vẫn phải lấy ra số tiền này.”
Hiện giờ Phúc Ni là lợn chết không sợ phỏng nước sôi, dứt khoát chơi xấu.
Hoắc Kiến Thiết sợ mẹ anh ta tức giận, vội vàng thật thà phúc hậu nói: “Mẹ, con không cần, mẹ đừng tức giận.”
Phúc Ni nhìn thấy anh ta như vậy, không nhịn được mắng thầm một câu trong lòng:
“Ngu ngốc, đúng là vịt đến miệng còn không cần.”
Hiện giờ Hoắc Đại Khánh thật sự nhìn thấu, nhìn con thứ hai ở bên cạnh không nói một câu, trong lòng cũng thất vọng tới cực hạn, không phân rõ phải trái đứng về phe vợ anh ta.
Chỉ thấy ông ấy bình tĩnh nói với Vương Quế Anh: “Bà già, coi như là tôi vay lão tam, bà vào phòng lấy 60 tệ ra, chia cho 2 nhà.”
Vương Quế Anh thấy ông ấy nghiêm túc, lại nhìn hai vợ chồng Hoắc Kiến Quốc, sau đó đi vào phòng lấy tiền.
Phúc Ni vừa nghe thấy thế thì bất mãn: “Cha, chỉ có 30 tệ ư, cha cho ăn xin à? Mỗi tháng em chồng đều gửi tiền về nhà…”
Cho dù là mấy người được Hoắc Đại Khánh gọi tới làm chứng cũng không nhìn nổi, Vương Chí Thành tức giận nói với Phúc Ni:
“30 tệ cho ăn xin, khẩu khí của cháu đúng là lớn. Người trong đội này, cháu đi hỏi thử xem hiện giờ nhà ai có 100 cân lương thực và 30 tệ, Phúc Ni, con người phải biết đủ.”
Phúc Ni cười mỉa nói: “Chú, đây là chuyện của nhà cháu, một người ngoài như chú đừng tham dự vào.”
Cô ta vừa nói như vậy, mấy người ở đây đều bị chọc tức, nhất là Vương Chí Thành suýt nữa bị cô ta làm cho tức tới mức không thở nổi, Quách Cẩu Tử sợ tới mức vội vàng vỗ lưng cho ông ấy.
Hoắc Đại Khánh thật sự không thể nhịn được nữa, dùng lực vỗ mạnh lên bàn, âm thanh to đến mức trái tim của người bên cạnh đều run rẩy theo.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía ông ấy.
“Nếu là như vậy, chỗ chúng tôi không chứa được tôn đại Phật như cô. Lão nhị, đưa vợ con về nhà mẹ đẻ đi, sớm mai cha bỏ tiền cho con cưới vợ mới.”
Phúc Ni thấy thế thì luống cuống, cô ta biết cha chồng mình nói thật, lập tức thay đổi dáng vẻ hung hãn vừa rồi, nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi.
Cô ta không thể ly hôn với chồng, ly hôn cô ta sẽ không có đường sống, bên nhà mẹ đẻ chắc chắn sẽ không cần cô ta.
Còn Hoắc Kiến Quốc cũng hiếm khi phá lệ đứng ra cầu xin cho Phúc Ni.
Lúc này Vương Quế Anh cũng lấy tiền đi ra, không thèm nhìn bọn họ một cái, chỉ thấy bà ấy đếm lại lần nữa mới yên tâm giao cho Hoắc Đại Khánh.
“Tiền của lão tam, các con còn muốn nữa không?” Hoắc Đại Khánh thấy đã đạt được mục đích, thì cho hai vợ chồng bọn họ bậc thang.
Trải qua uy hiếp của ông ấy, Phúc Ni đâu dám nhớ thương nữa, cho dù đến lúc đó lấy được tiền cô ta cũng không tiêu nổi.
Cho nên cô ta liều mạng lắc đầu:
“Cha, con không dám, cha đừng bảo Kiến Quốc ly hôn với con, mấy đứa bé trong nhà không thể tách rời con.”
“Không là của con, đừng nên nhớ mong.” Hoắc Đại Khánh cầm lấy tiền Vương Quế Anh đưa tới chia thành hai, sau đó lần lượt giao cho Hoắc Kiến Quốc và Hoắc Kiến Thiết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận