Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 101: Toà Thành Bị Lãng Quên

Một đống lớn tin tức không ngừng vang lên trong đầu khiến Lâm Hữu vừa rơi xuống đất đã hoàn toàn ngơ ngẩn.
Tình huống gì đây?
Tại sao đột nhiên mở khoá một đống lớn công năng mới rồi?
Điều khiến cho vẻ mặt hắn càng thêm ngây ngốc chính là…
Hắn vừa đứng ổn định, đã thấy ở phía trước lập tức xuất hiện một đám người với khuôn mặt tràn đầy kích động đang quỳ lạy hắn, trong miệng bọn họ còn hô lớn:
- Bái kiến lãnh chúa.
Lâm Hữu thừa nhận, đúng là bộ dạng hắn rất tuấn tú, nhưng đâu có soái đến mức vừa xuất hiện đã khiến nhiều người quỳ bái rầm rộ như vậy?
Mà ngay lúc hắn còn đang mơ hồ, trong đầu lại đột nhiên vang lên một thanh âm.


Kiểm tra đo lường thấy lãnh địa vô chủ thích hợp, xin hỏi có tiến hành di chuyển lãnh địa hay không?

Từ từ…
Lãnh địa vô chủ?
Chẳng lẽ nói... Nơi này chính là lãnh địa được phân cho hắn?
Lâm Hữu vội vàng từ trong không gian cá nhân lấy ra cục thủy tinh lão giả hồi nãy cho hắn, quả nhiên thứ đó đang tản phát ra ánh sáng chói mắt.
Mà sau khi những người đang quỳ trên mặt đất nhìn thấy cục thuỷ tinh này, bọn họ lại phát ra âm thanh kinh hô liên tiếp.
- Chứng minh di chuyển lãnh địa. Là chứng minh di chuyển lãnh địa do quốc vương ban!
- Thật sự là lãnh chúa đại nhân! Thật sự có lãnh chúa đại nhân tới nơi này của chúng ta!
- Bái kiến lãnh chúa đại nhân!
Ngay lúc đó, đám đông người trước mắt này lại lần nữa quỳ gối xuống, vẻ mặt vô cùng kích động.
Nhìn một màn này, Lâm Hữu đã hiểu nơi đây chính là lãnh địa của hắn.
Thế nhưng nơi này… Quá thê thảm rồi?
Chưa nói tới chuyện đầy trời cát bay, chỉ cần nhìn thấy bức tường thành gồ ghề kia đã thấy quỷ quái rồi. Toàn bộ đám kiến trúc và con đường rách nát đều được trát từ bùn đất.
Đã vậy, đám người mặc y phục vải thô rách nát, vẻ mặt xanh xao vàng vọt, thoạt nhìn chỉ cần gió thổi đã bay kia là lĩnh dân của hắn ư?
Nhìn một màn này, Lâm Hữu cứ ngỡ mình đang ở Bạng Phụ (Thành phố Ngọc Trai, một thành phố cấp tỉnh trực thuộc tỉnh An Huy, Trung Quốc)
Tới bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu được, vì sao những người đó lại dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.
Chỉ sợ chẳng mấy ai dám ở lại nơi có điều kiện khắc nghiệt kiểu này!
- Mẹ, vì sao lãnh chúa đại nhân không nói lời nào? Chẳng lẽ hắn chán ghét chúng ta ư?
Ở bên dưới, cô bé kia có chút khiếp đảm nhìn Lâm Hữu đang trầm tư trên đài, sau đó quay sang mẹ mình hỏi.
Mà câu hỏi này lại vừa vặn truyền vào trong tai Lâm Hữu đang đứng trên đài.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía cô bé ấy, thấy trong tay cô bé có một con búp bê vải dơ bẩn, hiện giờ cô bé đang sợ hãi rúc vào lòng người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ kia thấy vậy, lập tức tỏ ra vô cùng sợ hãi.
- Lãnh chúa đại nhân tha mạng! Lãnh chúa đại nhân tha mạng! Con gái của ta không hiểu chuyện, xin lãnh chúa đại nhân khai ân!
Người phụ nữ ấy vừa nói, vừa dập đầu liên tục, vẻ mặt bà ấy đầy sợ hãi, khiến cho Lâm Hữu càng thêm không biết nên nói gì.
Hắn đâu biết ăn thịt người? Tại sao bọn họ bị doạ thành như vậy rồi?
Nhưng cũng nhờ hai mẹ con này, đã khiến cho hắn phục hồi lại tinh thần, cuối cùng hắn cũng hoàn toàn hiểu tình huống hiện tại của mình
Thấy bộ dáng sợ hãi của những người xung quanh, hắn lập tức lộ ra mỉm cười:
- Không sao đâu, cô bé đâu có làm sao chuyện gì, các ngươi đừng sợ ta như vậy, ta không ăn thịt người đâu.
- Cảm ơn lãnh chúa khai ân!
Người phụ nữ nghe vậy lập tức tỏ ra vui mừng, cô vội vàng bái tạ Lâm Hữu.
- Được rồi, các ngươi cứ đứng lên trước đi. Còn nữa, ai là người quản lý nơi này?
Lâm Hữu quét một vòng quanh đám người bên dưới.
Chốc lát sau đã có một vị lão giả chống gậy được người bên cạnh nâng dậy, lão run rẩy đứng lên, từ từ đi tới trước đài.
- Lãnh chúa đại nhân, ta chính là người thay quyền thành chủ thành Hoàng Sa, Tiết Trường Quý.
Nói xong, lão lại cúi đầu thật sâu với Lâm Hữu.
Nhìn lão như vậy, Lâm Hữu sợ lão đột nhiên ợ rắm, bởi vậy hắn lập tức xuống đài đỡ lấy lão giả nọ.
- Lãnh chúa đại nhân không được, không được.
Tiết Trường Quý liên tục xua tay, lão sợ hãi lùi về phía sau, cũng may có một người trẻ tuổi đỡ lấy lão, bằng không lão đã té trên mặt đất rồi.
Lâm Hữu bất đắc dĩ cười, đành phải nói:
- Vậy được rồi, tìm một chỗ trước, ta muốn hiểu biết thêm về... Tình huống cụ thể của thành Hoàng Sa, không biết ngươi có tiện không?
- Tiện, đương nhiên tiện, mời lãnh chúa đại nhân đi theo ta.
Tiết Trường Quý xoay người bày ra một động tác.
Nhìn ra được, Tiết Trường Quý này có quy củ hơn nhiều so với những thành dân khác.
Dưới sự dẫn dắt của lão, rất nhanh sau đó Lâm Hữu đã rời khỏi quảng trường.
Đợi cho không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa, lĩnh dân bên dưới mới lục tục đứng dậy, vẻ mặt đầy kích động.
- Thật tốt quá! Cuối cùng, chúng ta cũng có lãnh chúa đại nhân đến nơi này!
- Đây là lãnh chúa mới của thành Hoàng Sa chúng ta sao? Thoạt nhìn thật uy phong!
- Vừa rồi ta bị dọa đến mức chân nhũn ra.
- Ta cũng vậy, thiếu chút nữa đã trực tiếp nằm úp xuống đất rồi.
- Không biết lãnh chúa đại nhân muốn nói gì với thành chủ?
- Hư! Đừng hỏi lung tung, chúng ta nên nhanh chóng trở về báo tin tức này cho người trong nhà thôi.
- Đúng đúng đúng, về nhà rồi nói sau!
Nhóm lĩnh dân lập tức giải tán, đảo mắt một cái bọn họ đều rời khỏi quảng trường rồi.
Mà Lâm Hữu bên kia, đang cùng Tiết Trường Quý đi vào một căn phòng lớn, sau đó rất thuận lợi tìm hiểu về tình huống cụ thể của nơi này.
Chưa hỏi thì không biết, tới lúc hỏi xong lại khiến Lâm Hữu hoảng sợ.
Dựa theo lời nói của Tiết Trường Quý, thành Hoàng Sa này nằm trong góc hoang vu và xa xôi nhất của nước Đại Hoang.
Không chỉ có tài nguyên thiếu thốn, ngay cả con người cũng rời đi gần hết rồi, chỉ còn lại đám lão giả, phụ nữ và trẻ em yếu ớt, lại thêm một bộ phận người không muốn rời đi thôi.
Cộng lại chắc chỉ có 500 người.
Hoàn toàn là một toà thành chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận