Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 398: Chẳng Lẽ Hắn Thật Sự Quen Biết Tam Gia?

Cuối cùng đơn giản chuẩn bị một phen, Lâm Hữu lập tức xuyên qua Cánh Cửa Bí Cảnh, tới Bí Cảnh Thánh Vực.
Bá! Ánh sáng hiện lên.
Lâm Hữu xuất hiện ở bên trên quảng trường.
Hắn vừa đứng vững lại đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Bởi vì trước mắt hắn lại là từng hòn đảo tàn phá không chịu nổi đang lơ lửng, xung quanh chúng còn vô vàn những hòn đá vụn bay khắp không trung.
Ngay cả khu vực trung tâm thành, cũng bị phá hủy một mảng lớn, có vài nơi còn trực tiếp bị san thành đất bằng, không ít cửa hàng đều bị liên lụy.
Trận ma thú bạo động này thật khủng bố.
May mắn phiến quảng trường chỗ Thập Phương Các không có việc gì.
Sau khi Lâm Hữu xem xét một chút tình huống bốn phía, hắn trực tiếp cưỡi lên Rồng Yêu Vương bay khỏi quảng trường, chạy về phía Thập Phương Các.
Mà lúc này, bên trong Thập Phương Các.
Lục Chấn Hưng với sắc mặt nghiêm khắc đang đứng trước mặt hai người là trẻ tuổi thế hệ sau trong gia tộc được cử tới đây làm việc.
- Bây giờ ta cần đưa người ra ngoài một chuyến, các ngươi trông nom nơi này thật cẩn thận cho ta, tuyệt đối không được qua loa bất kỳ chuyện gì, biết không?
- Đã biết, tam gia!
- Đã hiểu!
Hai thanh niên vội vàng đáp, trong mắt toát ra sợ hãi nhàn nhạt.
- Hiểu được là tốt rồi, ta đi trước đây.
Lục Chấn Hưng không nói gì thêm, chỉ trực tiếp xoay người rời đi. Chỉ thấy bộ dáng hắn vội vàng chạy về phía đám quần đảo lơ lửng trên kia, hình như rất vội vã đi làm chuyện gì đó.
Mà hắn không biết rằng, chân trước hắn vừa đi, chân sau Lâm Hữu lại tới.
Trong một đợt gió lớn gào thét, Lâm Hữu trực tiếp rơi xuống bãi đất trống phía trước cửa hàng Thập Phương Các, sau đó thả người nhảy xuống, đi vào bên trong cửa hàng.
- Lục chưởng quầy, ta đến đây.
Lâm Hữu vừa tới đã hướng vào nội đường hô một tiếng, nhưng không có ai đáp lại.
Một lát sau, mới có hai thanh niên từ bên trong đi ra.
- Ngươi tìm chưởng quầy có chuyện gì? Hắn vừa đi ra ngoài rồi.
- Các ngươi là…?
Lâm Hữu nghi hoặc nhìn người tới.
- Chúng ta là người phụ trách trông nom cửa hàng này, ngươi có chuyện gì cứ nói với chúng ta.
Hai người không quên những lời Lục Chấn Hưng răn dạy trước khi đi, cho nên đối xử với Lâm Hữu cũng coi như rất khách khí, nhưng nói thật trong lòng bọn họ cũng không quá chú ý.
Bởi vì đường đường là Lục tam gia của bọn họ, đâu thể tùy tiện gặp mặt?
Hơn nữa bọn họ nhìn kiểu gì cũng thấy Lâm Hữu chỉ là khách hàng bình thường mà thôi.
Lại cực kỳ trùng hợp chính là khi Lục Chấn Hưng vừa đi ra ngoài, còn gọi theo đám tiểu nhị quen biết Lâm Hữu.
Lâm Hữu nhìn quét một vòng cửa hàng, xem ra đúng là Lục Chấn Hưng không có mặt, hắn đành phải hoi:
- Đại khái là khi nào thì hắn trở về?
- Đại khái là nửa canh giờ nữa.
- Được rồi, vậy ta ở nơi này chờ hắn.
Lâm Hữu không nói thêm điều gì với hai người ấy nữa, hắn lập tức đi vào bên trong cửa hàng, dạo một vòng.
Bộ dáng ung dung dạo quanh sân vắng y như đang đứng trong nhà mình, lập tức khiến hai người kia vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
- Chẳng lẽ hắn thật sự quen biết tam gia?
Một thanh niên ăn mặc có chút mộc mạc thấp giọng nói.
- Hơi khó tin?
- Tóm lại vẫn nên khách khí một chút thì tốt hơn, trước khi chúng ta đến đâu, cha đã dặn dò rồi, muốn làm thuộc hạ của tam gia, phải có một chút tinh ý. Lỡ như hắn thật sự quen biết với tam gia thì sao?
- Điều này cũng đúng.
Hai người này chỉ là chi thứ của Lục gia thôi.
Dù lúc ban đầu còn có chút tâm cao khí ngạo, nhưng sẽ không giống dòng chính, cằm vểnh cao tận trời, suy cho cùng bọn họ đã từng nếm hết khổ sở trong tộc, cũng hiểu được muốn leo lên trên, nhất định phải bắt lấy bất kỳ cơ hội nào.
Dù một tia cũng không thể buông tha, nghĩ đến đây, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đi qua bên cạnh bưng tới ghế ngồi và nước trà, lại đi vào trước mặt Lâm Hữu.
- Khách nhân, đứng chờ có chút mệt mỏi. Nếu không ngài ngồi xuống uống một ngụm trà trước đi? Rất nhanh thôi chưởng quầy của chúng ta sẽ trở lại.
- À, cảm ơn.
Lâm Hữu kinh ngạc liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Khi hắn nhìn thấy bộ dáng tươi cười chào đón của hai người này, lập tức không nhịn được hỏi:
- Các ngươi là người trong gia tộc của Lục chưởng quầy?
- Đúng, hôm nay chúng ta mới từ bên trong gia tộc ra ngoài rèn luyện.
Thanh niên lớn tuổi hơn gật đầu nói:
- Không biết khách nhân tìm chưởng quầy chúng ta có chuyện gì?
- Một ít chuyện hợp tác mà thôi. Đúng rồi, lúc trước khi còn ở trong tộc, các ngươi từng làm những chuyện gì?
Dù sao cũng phải chờ một chút thời gian, Lâm Hữu có hứng thú nói chuyện phiếm với hai người trong cửa hàng, cũng thuận tiện hiểu biết một chút về tình huống của Lục gia.
Hai thanh niên kia lại chẳng lộ ra chút không kiên nhẫn nào, bọn họ cũng tán gẫu với hắn về một ít chuyện không quan trọng.
Chừng hai mươi phút trôi qua, ngoài cửa cũng truyền đến một đợt tiếng bước chân hỗn độn.
Lục Chấn Hưng mang theo mấy tiểu nhị, khiêng một cái răng nanh thật lớn từ bên ngoài đi đến.
- Tam gia đã trở lại!
Trong lòng hai thanh niên thế hệ sau của Lục gia trở nên căng thẳng, bọn họ lập tức chạy ra nghênh đón.
- A, các ngươi tới vừa lúc, mau tới đây hỗ trợ chuyển thứ này vào. Lần này, ta bắt được bảo bối tốt lắm!
Lục Chấn Hưng nói với hai người một tiếng, rồi cả người đầy hứng thú vội vàng đi vào bên trong cửa hàng, cũng liếc mắt một cái đã phát hiện ra Lâm Hữu đang ngồi nơi đây, hắn lập tức ngừng chân lại một chút.
- Lâm công tử? Sao ngươi lại tới đây?
Giọng nói của hắn chẳng cần phải che giấu, một chút đã truyền vào trong tai hai thanh niên thế hệ sau, lập tức khiến vẻ mặt bọn họ biến sắc.
Hơn nữa khi nghe thấy cách xưng hô của tam gia với Lâm Hữu, trong lòng bọn họ lại càng thêm kinh hãi.
- Thật sự là ngượng ngùng, ta vừa đi ra ngoài có việc, Lâm công tử chờ lâu chưa?
Lục Chấn Hưng tràn đầy xin lỗi nói.
- Không sao mà, ta mới tới được một lát mà thôi.
Lâm Hữu đứng dậy từ trên ghế.
- Vậy là tốt rồi, vừa rồi ta vội đi ra ngoài quá, quên dặn dò người bên dưới, bọn họ không vô lễ với ngươi chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận