Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 311: Bảo Châu Tín Ngưỡng Cao Cấp

Chỉ sợ bên trong đám Zombie này, có rất nhiều người từng là lãnh chúa khi còn sống, giống hệt đám người bọn họ!
Không chỉ một mình Lạc Lỗi, ngay cả Từ Hướng Đông bên cũng cũng có sắc mặt khó coi, thậm chí đã biến thành trắng bệch.
Dù sao đổi lại là người khác, cũng không hy vọng nhìn thấy chính mình biến thành Zombie, bị lãnh chúa giới vực khác giết chết như quái vật, trở thành như vậy còn không bằng trực tiếp chết một lần cho thống khoái.
- Hóa ra đây là bí mật che dấu của chiến trường số 1?
Lâm Hữu yên lặng nỉ non, ánh mắt hắn không nhịn được rơi xuống toàn cung điện rộng lớn nằm trên trung ương quảng trường kia.
Nếu nói, trước kia nơi này là một giới vực nào đó, vậy thân phận của quốc vương công quốc Đại Nhạn kia, cũng được vạch trần rõ ràng rồi.
Cho nên Lâm Hữu lại không vội tới gần cung điện, mà lựa chọn đứng ở xa xa bên cạnh quảng trường nhìn sang nơi đó.
Quả nhiên không bao lâu sau, đã có từng đội lãnh chúa cấp không nhịn nổi, mang theo binh chủng bên người đi lên cầu thang, bước vào đại điện rồi.
Mấy lãnh chúa khác thấy vậy, cũng khẩn cấp đi theo, sợ bảo vật bị đối phương giành trước.
Chỉ chốc lát sau, mấy đội lãnh chúa này đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
- A ——
- A ——
Đột nhiên, trong cung điện truyền đến một mảnh tiếng kêu thảm thiết thê lương, khiến những lãnh chúa khác vốn đang muốn tới gần, lập tức trong lòng chấn động, đều ngừng chân lại.
Tiếp theo, âm thanh trong cung điện đã nhanh chóng biến mất, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
- Đều… Đều chết cả rồi?
Một lãnh chúa đang muốn đi lên cầu thang, lại dừng lại nuốt nuốt nước miếng, trong mắt đầy một mảnh kinh hãi nồng đậm.
Ngay cả khi lãnh chúa này tự đánh giá mình rất cao, bên người còn có binh chủng cấp tám, cũng trong nháy mắt này, đánh mất ý tưởng tiến vào cung điện, lựa chọn tạm thời quan sát ở bên ngoài. Đồng thời hắn đang âm thầm cảnh giác, sợ có quái vật gì đó đột nhiên từ bên trong lao ra.
Mà theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều lãnh chúa đuổi tới nơi này, làm cho cả quảng trường phía trước đại điện đều trở nên náo nhiệt. Trong đám bọn họ cũng bắt đầu xuất hiện các lãnh chúa chủng tộc khác.
Ví dụ như Hải tộc, Yêu tộc, Ma tộc, Thú tộc, Linh tộc vân vân, một đám đều có hình thái đặc thù, hoàn toàn không giống như nhân tộc.
Thậm chí còn có rất nhiều chủng tộc cho tới bây giờ đám nhân tộc chưa từng nhìn thấy, không biết tên là gì, làm cho người ta trông mà hoa cả mắt.
Nhưng nói ai hấp dẫn người khác chú ý tới nhất, vẫn là Lâm Hữu.
Không còn cách nào khác, bởi vì Thanh Đằng bên người hắn thật sự quá lớn!
Hơn nữa số lượng binh chủng nhiều tới mức khoa trương kia nữa, muốn không bị chú ý cũng khó.
Chuyện này cũng dẫn tới không ít lãnh chúa đằng kia nhỏ giọng bàn tán xôn xao.
- Chắc hắn là Lâm Hữu, đứng đầu bảng xếp hạng? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy binh chủng biến thái như vậy.
- Còn có đám Hoa Ăn Thịt Người này, sợ là có hơn một ngàn con rồi!
- Số lượng quá khoa trương!
- Làm sao lãnh chúa cấp sáu lại có nhiều binh chủng như vậy?
- Chờ một chút nữa chúng ta phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng tới gần hắn.
- Sợ cái gì? Nơi này nhiều lãnh chúa như vậy, không ít người còn có binh chủng cấp tám. Đến lúc đó, khi chiến tranh thực sự nổ ra, hắn chỉ có một mình cũng không nhất định có thể kiếm được thứ tốt.
- Ta cũng nghĩ vậy.
Quả thật, lúc này bên trên quảng trường đại điện, không hề ít lãnh chúa đều có được binh chủng cấp tám.
Bởi vậy, thái độ của bọn họ với Lâm Hữu nhiều nhất chỉ có thể nói là kiêng kị, chứ không đạt tới trình độ sợ hãi.
Dù sao rất nhiều người trong số bọn họ chưa từng chứng kiến Lâm Hữu ra tay, nhận thức về Lâm Hữu chỉ dứng lại qua những lời đồn đại.
Mà đồn đại thường khuếch đại sự thật lên nhiều lần.
Lại nói, dù Lâm Hữu lợi hại thật, nhưng chỉ có một mình thôi, chẳng lẽ hắn còn có thể ngăn cản được nhiều cấp tám vây công như vậy?
Cho nên rất nhanh, lực chú ý của mọi người đã chuyển từ trên người Lâm Hữu sang Kim Loan điện.
Nhưng bọn họ không có chú ý tới, trong đám người này cũng có rất nhiều lãnh chúa từ nhìn thấy tận mắt cảnh Lâm Hữu ra tay. Lúc này, vẻ mặt của tất cả bọn họ đều chứa kinh hoảng, thậm chí còn sợ hãi tới mức lui về phía sau.
- Má ơi! Quả nhiên tên biến thái kia cũng đến đây.
- Đi mau, ngàn vạn lần đừng để bị hắn theo dõi.
- Một đám ngu xuẩn, bọn họ thật sự cho rằng nhiều người có thể thắng được ư?
- Mặc kệ nó, chết hết lại càng hay!
Đám lãnh chúa này, nhất là những lãnh chúa từng may mắn sống sót khi trải qua quần chiến với Lâm Hữu, bọn họ chính là những người hiểu rõ ràng nhất sự khủng bố của Lâm Hữu kia.
Đối phương là tồn tại không phải cứ có ưu thế số lượng là thắng được.
Bởi vậy đám người này đâu dám dừng lại nữa, một đám đều trực tiếp rời khỏi quảng trường phía trước đại điện, trực tiếp buông tha cho trận tranh đoạt bảo vật cuối cùng.
Vừa lúc này, một cột sáng xuất hiện đúng hẹn trên bầu trời, ầm ầm hạ xuống chiến trường.


Các vị lãnh chúa, bảo vật cuối cùng của chiến trường: Bảo Châu Tín Ngưỡng cao cấp sắp xuất hiện.



Sau khi sử dụng Bảo Châu Tín Ngưỡng cao cấp, có thể trực tiếp đạt được 1000 điểm tín ngưỡng lực.



Sau nửa giờ nữa, bảo vật sẽ hiện thế, và tồn tại cho đến khi chiến trường đóng cửa mới thôi.


- Moá nó! Bảo vật cuối cùng biến thành 1000 điểm tín ngưỡng lực?
- Không phải ban đầu chỉ có 500 điểm sao?
- Chuyện gì vậy? Sao bảo vật lại thăng cấp?
- 1000 điểm tín ngưỡng lực, ta có kiếm một năm cũng không chắc đã kiếm được! Quá lợi hại!
- Không! Không thích hợp! Dường như bảo vật kia đã rơi vào trong điện Kim Loan rồi!
Nhóm lãnh chúa kinh hô liên tục.
Một giây trước bọn họ còn kích động vì bảo vật thăng cấp vậy mà giây tiếp theo sắc mặt đã trực tiếp thay đổi.
Bởi vì nơi cột sáng kia rơi xuống, rõ ràng là ngay vị trí trung ương điện Kim Loan!
Dưới ánh mắt kinh ngạc đang nhìn chăm chú của bọn họ, cột sáng kia ầm ầm hạ xuống, từng chút nhập vào bên trong cung điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận