Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 349: Bị Hút Vào Không Gian Loạn Lưu

Cuối cùng, sắc mặt lãnh chúa kia cũng trở nên hung ác, hai tay hắn ta cong lại thành móng vuốt, đột nhiên hung hăng úp một trảo về phương hướng đám lãnh chúa cấp thấp bên dưới chiến tuyến đối phương.
Uy thế khủng bố khôn cùng kia, lập tức khiến sắc mặt lão quốc vương điên cuồng biến đổi.
- Đáng chết! Mau dừng tay!
Nhưng lão vẫn phản ứng chậm.
Có thể nói lão căn bản không nghĩ tới đối phương lại làm ra hành động không biết xấu như vậy hổ, hắn ta lại có thể ra tay với lãnh chúa cấp thấp!
Chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm vang lên, bên trong đội ngũ đại lục Nguyên Thủy đang điên cuồng xông tới, đột nhiên xuất hiện từng đạo vết rách, chúng nó bắt đầu lan tràn ra xung quanh.
Mà đội ngũ của Lâm Hữu và Kỷ Vân Sương rõ ràng đang ở ngay bên cạnh vết nứt ấy!
- Cẩn thận!
Kỷ Vân Sương kinh hô một tiếng, sắc mặt cô biến thành một mảnh trắng bệch.
Biến cố này xuất hiện quá mức đột ngột!
Bởi vậy Lâm Hữu đang công kích lãnh chúa phe địch, vẫn chưa kịp phản ứng gì, không gian bốn phía đã hoàn toàn sụp đổ.
- Ầm vang!
Trong nháy mắt, nơi bọn họ đang đứng đã hóa thành một mảnh hư không, hoàn toàn cắn nuốt bọn họ. Hai người nhanh chóng bị cuốn vào bên trong không gian loạn lưu khủng bố kia.
Bên cạnh bọn họ là đống lớn tiếng kêu thảm thiết của nhóm lãnh chúa, tất cả đều bị không gian loạn lưu xoắn thành bột phấn.
Cả cảnh tượng giống như một hồi nhân gian hạo kiếp!
Trong lòng Lâm Hữu vô cùng nặng nề.
Không nghĩ tới bỗng nhiên hắn lại bị cuốn vào bên trong trận tai hoạ này, nó tới quá đột ngột khiến hắn trở tay không kịp.
Dù hắn đã liều mạng ngăn cản, nhưng vẫn cảm giác được không gian loạn lưu này giống như những lưỡi dao sắc bén, điên cuồng cắt nát thân thể hắn.
Với thân thể cấp bảy của hắn, căn bản không thể ngăn cản xu thế này.
Đảo mắt một cái, hắn đã bị không gian loạn lưu xoắn tới mức máu thịt mơ hồ, đầu óc gần như đã ngất đi, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mờ mịt, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của chính mình bị loạn lưu cắn nuốt, cách thế giới bên ngoài càng ngày càng xa.
Mà ngay vào thời khắc mấu chốt này, trên người hắn đột nhiên bốc lên một cỗ sức mạnh quy tắc, bao vây hắn ở bên trong.
Cỗ lực lượng quen thuộc này lập tức khiến Lâm Hữu tinh thần chấn động.
Lực lượng quy tắc!
Là lực lượng quy tắc trên mảnh vỡ Thần cách!
Lâm Hữu không nghĩ tới, tại khi sống còn ấy, mảnh nhỏ Thần cách lại phát huy tác dụng.
Chỉ thấy dưới cỗ lực lượng nhu hòa nọ bao vây, hắn cũng miễn cưỡng ngăn cản được sự xâm nhập của không gian loạn lưu và cố hết sức nhìn về phía bốn phía.
Lúc này, bản thân hắn đang ở vào trong một mảnh hư không vô tận.
Khắp nơi chung quanh đều là không gian vỡ nát và loạn lưu, và từng đống từng đống máu thịt bị cắt nát.
Mà ở một nơi cách hắn không xa, một bóng dáng đang hôn mê được quầng sáng bao vây, chiếu vào mắt hắn.
- Kỷ Vân Sương?
Người bên trong quầng sáng kia chính là Kỷ Vân Sương.
Không nghĩ tới cô còn có loại bảo vật bị động bảo vệ thân thể này, khiến cho cô có thể giữ lại tính mạng bên trong phiến hư không hỗ loạn này.
Đây chính là con bài chưa lật cuối cùng mà Kỷ Tinh Hà đưa cho cô.
Nhưng có được thủ đoạn này cũng không phải đã an toàn tuyệt đối, nếu không thể thoát khỏi nơi này, sớm hay muộn quầng sáng kia cũng tiêu hao sạch sẽ, không tránh khỏi kết cục phải chết.
Ngay cả bản thân hắn cũng vậy!
Không được!
Phải nghĩ ra cách rời khỏi phiến không gian này!
Lâm Hữu cố gắng xốc lại một tia ý chí cuối cùng, khống chế lực lượng quy tắc đẩy hắn lao về phía Kỷ Vân Sương.
Vừa lúc này, đột nhiên không gian bên cạnh bọn họ bị không gian loạn lưu mở rộng, xuất hiện từng vết rách. Trong mơ hồ, còn có thể nhìn thấy không gian ở vết rách đối diện.
Đúng là lúc này!
Tim Lâm Hữu trầm xuống, hắn trực tiếp vận dụng một tia lực lượng cuối cùng, mang theo Kỷ Vân Sương cùng lao khỏi khe không gian vừa xuất hiện, toát khỏi không gian hỗn loạn này.
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng phịch trầm đục, toàn thân hắn bị một đợt đau nhức vô cùng đánh úp lại.
Cuối cùng, Lâm Hữu cũng không chống đỡ nổi nữa, hắn hoàn toàn rơi vào hôn mê.
…………..
- Ừm? Ta không chết?
Ở ven rừng rậm lá xanh um tùm, Kỷ Vân Sương đang hôn mê chợt mơ màng tỉnh lại, mờ mịt nhìn xung quanh.
Cô nhớ rằng, chính mình tựa như bị cuốn vào bên trong không gian loạn lưu, đồng thời bị chính không gian loạn lưu làm cho choáng váng.
Theo lý mà nói, lấy cấp bậc của cô lẽ ra đã chết từ lâu rồi, làm sao sẽ xuất hiện ở một nơi như này?
Cô mang theo sự nghi ngờ mãnh liệt đứng dậy, cố nén lại sự đau nhức kịch liệt mà toàn thân trên dưới truyền đến, gian khổ bò người lên.
Lại đột nhiên phát hiện, bên cạnh lại còn nằm một người.
- Lâm Hữu!?
Ánh mắt của Kỷ Vân Sương rung động, nhìn bóng dáng be bét máu thịt nằm bên cạnh.
Ngoại trừ gương mặt coi như hoàn hảo, thế mà toàn thân trên dưới đều bị cắt mở, máu chảy không ngừng!
Chẳng lẽ nói, là Lâm Hữu cứu cô?
Không dám suy nghĩ nhiều, lập tức cau mày cố nén cơn đau kịch liệt đi tới bên cạnh Lâm Hữu, từ bên trong không gian cá nhân lấy ra mấy khỏa thuốc chữa thương đút cho hắn ăn, lại cho uống một chút nước, mới lo lắng la lên.
- Lâm Hữu, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại.....
Nhưng dù cô có la hét như thế nào, Lâm Hữu cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, hơi thở hắn rất mong manh, làm cho người ta cảm giác hắn có thể tắt thở ngay lập tức.
Không có cách nào.
Kỷ Vân Sương đành phải cố gắng liên lạc với lãnh địa, muốn triệu hoán binh chủng hệ Thiên Sứ để trị liệu cho hắn.


Khoảng cách chủ thành quá xa, không thể liên hệ với lãnh địa.....

Khoảng cách quá xa!?
Nghe được âm thanh nhắc nhở trong đầu, Kỷ Vân Sương liền giật mình.
Tiếp đó nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Khi cô nhìn thấy vết nứt trên bầu trời đang kéo dài toàn bộ lục địa, sau đó con ngươi của cô chợt co rút lại.
Bọn hắn thế mà...... Bị truyền tống đến trên đại lục khác!
Khi biết được sự thật này, Kỷ Vân Sương lập tức lảo đảo lui lại mấy bước, trong lòng không cầm được hoảng loạn, lại có chút không biết làm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận