Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1011: Có Một Số Việc, Không Biết Ngược Lại Sẽ Tốt Hơn.

Nhưng lúc này, dù bọn hắn muốn ra tay, cũng không có bất kỳ biện pháp nào, đành phải nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, mới chịu ấm ức thu hồi ánh mắt.
Lâm Hữu nhìn quanh một vòng bốn phía, vừa vặn thấy được một khuôn mặt quen thuộc, lập tức ngạc nhiên nói:
- Là ngươi?
- Là ngươi!
Hai tiếng nói đầy kinh ngạc, gần như đồng thời vang lên.
Diệp Lăng âm nhìn Lâm Hữu vừa xuất hiện ở cách đó không xa, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Lâm Hữu cũng như vậy, hắn hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải Diệp Lăng m, cô gái từng hợp tác đánh giết ma thú cấp mười cùng với hắn trước kia, ở chỗ này, hơn nữa còn tại một bậc thang cao như vậy.
- U, thật là khéo.
Lâm Hữu tùy tiện vẫy tay lên tiếng chào.
Hắn cũng không ngoài ý muốn khi biết Diệp Lăng âm có thể lên tới cấp mười, dù sao mấy tháng trước đó, đối phương đã thành công ngưng tụ mảnh nhỏ Thần Cách.
Điều khiến hắn bất ngờ nhất vẫn là đối phương lại có thể duy trì cùng một tốc độ leo bậc với những lão quốc vương còn lại, hơn nữa thoạt nhìn dáng vẻ còn không quá gian nan.
Hắn cẩn thận cảm nhận, trên người đối phương chỉ có khí tức của hai mảnh nhỏ Thần Cách mà thôi.
Nói cách khác, cô ấy không phải dựa vào thực lực cực kỳ mạnh mẽ đi tới, mà vì sát niệm trong lòng không nặng, phải chịu uy áp yếu hơn người khác.
- Là rất khéo.
Diệp Lăng âm nhẹ nhàng đáp lại, cũng không bởi vì Lâm Hữu nói một câu tùy ý mà lộ ra bất mãn, ngược lại, cô đang có chút khiếp sợ đánh giá hắn.
Bởi vì cô vừa cảm nhận được trên thân thể của Lâm Hữu có chứa khí tức của bảy mảnh nhỏ Thần Cách.
Nhưng từ lần gặp đó mới qua bao lâu chứ?
Hắn đã đạt tới mức độ này rồi?
Chỉ sợ khi những Đại Đế kia phấn đấu ở cấp mười cũng không được khoa trương như vậy?
Chuyện này khiến ánh mắt cô nhìn Lâm Hữu lại trở nên hơi khác biệt.
Nhưng hiện giờ trong lòng cô đang có chuyện quan trọng hơn cần làm, không có tâm tư để ý những chuyện khác. Diệp Lăng âm không nói chuyện với Lâm Hữu nữa, lại lần nữa xoay người sang chỗ khác, chăm chú nhìn một mảnh hư huyễn trên đỉnh Thang Trời, ánh mắt ẩn chứa kiên định chưa từng có từ trước tới nay.
Lâm Hữu nhún vai, hắn cũng không để ý đến.
Dù sao bọn hắn chẳng quá quen thuộc, chào hỏi là được.
Cho nên rất nhanh, hai người lại rơi vào im lặng, mỗi người đều tập trung ngăn cản uy áp tới từ bốn phương tám hướng, tiếp tục leo lên trên.
Đảo mắt một cái, đã tới giữa trưa.
Theo số bậc thang không ngừng gia tăng, hoàn cảnh bốn phía cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng ác liệt.
Càng ngày càng nhiều người không chống đỡ nổi đã bị trọng thương, đành phải lui trở về bậc đáy Thang Trời tiến hành khôi phục.
Thậm chí ngay cả Lâm Hữu cũng bị mấy tia chớp bổ trúng, trên thân thể xuất hiện từng vết thương, sau đó, chúng đều được Thiên Phú Chủng Tộc và tăng phúc, chậm rãi chữa trị.
Hắn không dám tiêu hao quá nhiều lực lượng quy tắc.
Bởi vì hiện giờ chỉ riêng chuyện ngăn cản uy áp thôi đã khiến hắn cảm thấy nhập không đủ xuất rồi, nếu cứ tiếp tục như thế, hao hết sạch lực lượng quy tắc chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Theo quá trình lên cao, số người lùi lại càng ngày càng nhiều, trên khu vực thảo nguyên biên giới cũng trở nên càng ngày càng náo nhiệt.
- Các ngươi nói xem, tới cuối cùng sẽ có bao nhiêu người có thể thành công trèo lên đỉnh?
- Ta đoán không đến mười người.
- Ít như thế ư? Mười người cũng không được, vậy mở cánh cửa đi thông Giới Sinh có ý nghĩa gì?
- Ta cũng có cảm giác thí luyện này được đặt ra không phải vì ngăn cản chúng ta đi vào, ngược lại giống như đang tiến hành sàng chọn.
- Đúng vậy đó, nhìn phía trên là biết mà, hiện giờ đã có không ít người lên tới hơn bậc 800 rồi.
Các lãnh chúa mới quay trở về đã lập tức nghị luận ầm ĩ, sau đó những người này đứng dưới đáy quan sát tình huống thí luyện của tất cả các đẳng cấp bên trên kia.
Có được kinh nghiệm thông qua lần thất bại này, rất nhiều người trong số bọn hắn đã nắm được bí quyết thí luyện, dự định đợi khôi phục xong lại tiếp tục leo.
Dù sao ở bên trong Giới Sinh, có lẽ đang có thân nhân và bạn bè của bọn hắn đang chờ, bọn hắn đâu thể dễ dàng từ bỏ như vậy?
- Mau nhìn! Có người đuổi kịp cái tên trâu bò kìa!
Đột nhiên, một tiếng kinh hô cắt ngang mọi người nghị luận.
Chỉ thấy ở khu vực bậc thang cấp mười ở phía xa xa sau lưng thanh niên con ngươi đen đang dẫn trước, chợt có một bóng người được khí tức sinh mệnh vờn quanh đang nhanh chóng tới gần, không bao lâu sau, người nọ đã đuổi kịp thanh niên con ngươi đen, cũng thành công leo lên đài cao bậc 900.
Người này không phải ai khác.
Chính là Lâm Hữu dựa vào thể chất và tốc độ khôi phục của hệ thực vật gia trì, lại dựa vào Rít Gào Dã Man bùng nổ, leo từ đằng sau đến tận nơi này!
- Quả nhiên ngươi cũng tới.
Tựa như thanh niên con ngươi đen cũng không lộ vẻ ngoài ý muốn khi thấy sự xuất hiện của Lâm Hữu, lúc này hắn ta đang ngồi xếp bằng một mình nghỉ ngơi trên đài cao, có lẽ đang làm chuẩn bị cho để đương đầu với những bậc cuối cùng.
Sau khi lên tới bậc 100, uy áp đã đạt tới một trình độ vô cùng khủng bố, dường như toàn bộ thiên địa đều áp trên người mình, ngay cả nói chuyện cũng vô cùng miễn cưỡng.
Dù là Lâm Hữu, vẫn phải dựa vào kỹ năng trị liệu có thể chống đỡ được, mồ hôi lớn bằng hạt đậu không ngừng túa ra trên trán, đã sớm thấm ướt vạt áo của hắn.
- Lần này ngươi lại có ý xấu gì?
Lâm Hữu đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào đối phương.
Hắn đuổi lên đây nhanh như vậy, chính vì muốn biết rõ chuyện này.
- Có một số việc, không biết ngược lại sẽ tốt hơn.
Thanh niên con ngươi đen từ tốn nói nhưng không trả lời.
Trạng thái của đối phương hiện giờ cũng không tốt, vết thương trải rộng khắp người, khí tức yếu đi rất nhiều.
Lâm Hữu không cảm giác được bất cứ khí tức mảnh nhỏ Thần Cách nào từ trên người đối phương, nhưng lại có thể mơ hồ dò xét ra thực lực của người này, tuyệt đối không kém hơn hắn bao nhiêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận