Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1384: Thí Luyện Biến Thái, Đến Từ Thiên Thần Truy Sát (Phần 1)

Lãnh chúa đạt được mới có thể trở thành Chủ Thần.
Ma tộc đạt được mới có thể trở thành Ma Chủ.
Cũng chính là một bên nhiều lên một bên khác sẽ ít đi, số lượng hai bên là đối lập.
Đổi cách nói đơn giản khác, đó chính là Thần Vị.
Mười đạo lực lượng tương đương với mười Thần Vị, bọn hắn tranh đoạt Thần Vị cũng chính là đang tranh đoạt tư cách kế thừa lực lượng Sáng Thế.
Nếu như vậy.
Đây chẳng phải là nói, nếu như hắn đạt được Thần Vị của Chủ Thần thì đối với hắn mà nói chưa chắc là chuyện tốt?
Không!
Phải nói là hoạ sát thân!
Bởi vì một khi Ma Tộc biết được Thần Vị ở trên người hắn thì chắc chắn sẽ giết chết hắn để cướp đoạt Thần vị.
Vốn dĩ trước đây hắn đã có chút kỳ quái, vì sao Ma Tộc lại dễ dàng cho hắn tiến vào Khởi Nguyên Thần Điện như vậy, dù sao thì Lãnh chúa đạt được Thần Vị đối với Ma Thú cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Nhưng nhìn thấy Khởi Nguyên và Chủ Thần của Thần vực trong Khởi Nguyên Thần Điện sinh ra, hắn đã phát hiện mình đã sai rồi.
Thì ra Ma tộc không cần Thần Vị của Chủ Thần mà cần lực lượng Sáng Thế tượng trưng cho Thần Vị.
Chỉ cần tước đoạt được lực lượng thì bọn hắn vẫn có thể trở thành Ma chủ!
- Thì ra là vậy.
Trong nháy mắt, Lâm Hữu giống như thể hồ quán đính, nghĩ thông suốt tất cả quan trọng trong đó.
Hắn rốt cuộc hiểu được vì sao Ngưu Phỉ lại trăm phương ngàn kế cứu một nhân loại như hắn, còn an bài hắn vào trong Ma tộc.
Còn có Cửu Anh dung túng hắn, để một nhân loại như hắn thành lập lãnh địa trong địa bàn của mình, tuỳ tiện nháo sự.
Tất cả chuyện này, vào lúc này tất cả đều chân tướng rõ ràng.
Để trong lòng Lâm Hữu cũng không khỏi hoảng sợ lên.
Từ đầu đến cuối.
Hắn cũng chỉ là quân cờ trong tay những cường giả kia, dùng để tranh đoạt Thần Vị của Chủ Thần mà thôi.
Thậm chí chỉ sợ những Thần Tử kia đều là quả cân mà các đại thế lực của Thần Vực dùng để thu hoạch được lực lượng, giống như hắn chỉ là một công cụ sử dụng xong là sẽ rồi vứt bỏ!
- Sao vậy? Có gì đó không đúng à?
Lúc này, Kỷ Vân Sương chú ý tới hắn khác thường, không khỏi hỏi thăm.
Lâm Hữu trầm ngâm một chút, hắn cũng không giấu giếm, nói ra toàn bộ suy đoán của mình.
- Ý của ngươi là, thật ra là Ma tộc đang lợi dụng chúng ta?
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Kỷ Vân Sương cũng hơi đổi nói.
Nàng đương nhiên rất rõ ràng, Ma Tộc sẽ không vô duyên vô cớ thu lưu những lãnh chúa nhân loại bọn hắn, để cho bọn hắn sinh tồn ở trong Đông Cực Ma Vực.
Dù sao trải qua nhiều lục đục với nhau ngươi lừa ta gạt như vậy, còn không đến mức tuỳ tiện tin tưởng ý tốt đưa tới cửa này.
Bây giờ nghe Lâm Hữu nói ra suy đoán trong tất cả chuyện này, nàng cũng hiểu rõ quan hệ lợi ích ẩn tàng sau lưng chuyện này.
Lần này, Khởi Nguyên Thần Điện đã hàng lâm!
Cũng không phải là bọn hắn và nhóm Thần Tử tranh đoạt Thần Vị của Chủ Thần, mà chính là cao tầng Thần Vực và Ma Tộc đang đánh cược!
- Nếu chuyện này thật là như vậy, vậy lúc chúng ta rời khỏi Khởi Nguyên Thần Điện, có lẽ cũng là lúc trở mặt với Ma Tộc!
Lâm Hữu nói nhỏ, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Một khi cục diện này xuất hiện, vậy các lãnh chúa Vạn Giới bọn hắn sẽ hai mặt thụ địch, lọt vào lãnh chúa và Ma tộc gạt bỏ, mất đi không gian sinh tồn cuối cùng.
Nếu ngay cả bọn hắn cũng ngã xuống toàn bộ, vậy toàn bộ lãnh chúa trong Vạn Giới cũng sẽ bị hủy diệt theo bọn hắn.
- Làm sao đây?
Kỷ Vân Sương nhăn mày, không ngờ tất cả những chuyện lại lại đến một cách đột nhiên như thế.
Mặc kệ bên phía Lãnh Chúa hay Ma tộc, thời gian cho bọn hắn đều quá ít, căn bản không đủ để cho bọn hắn phát triển đến cấp độ có thể chống lại hai quái vật khổng lồ này.
- Theo tình huống hiện tại, mặc kệ chúng ta có thể đạt được Thần Vị của Chủ Thần hay không thì Khởi Nguyên Thần Điện cũng sẽ biến mất, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ theo đó mất đi giá trị lợi dụng.
- Chúng ta vừa tới Thần Vực không lâu, tìm ngoại viện là không thể nào, biện pháp duy nhất chính là tạo ra một chút quản thúc, để hai phe bọn hắn cũng sẽ không dễ dàng xuất thủ đối với chúng ta.
- Ngươi muốn nói là để cho bọn hắn kiêng kị lẫn nhau à?
Kỷ Vân Sương là người thế nào, vừa nghe đã hiểu ý tứ của Lâm Hữu, trong ánh mắt lập tức phát sáng lên.
- Ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
- Hai hổ tranh đấu, tất có một người bị thương.
Chỉ cần bọn hắn có thể nắm giữ tốt điểm cân bằng kia thì chưa chắc không thể tranh thủ được đầy đủ thời gian phát triển.
Vẻ mặt của Lâm Hữu nghiêm túc chưa từng có:
- Đúng vậy!
- Lần chúng ta này không chỉ phải tranh đoạt Thần Vị Chủ Thần, còn nhất định phải đạt được, chỉ có Thần Vị trong tay thì chúng ta mới có thẻ đánh bạc để nói chuyện với bọn hắn.
- Thì ra là thế, chỉ cần Thần Vị ở trên tay chúng ta, bọn hắn bên nào dám động thủ trước thì chúng ta sẽ trực tiếp giao Thần Vị cho một bên khác, làm cho bọn hắn sợ ném chuột vỡ bình!
Ánh mắt của Kỷ Vân Sương càng phát sáng lên, trong lòng cũng không khỏi hiện ra cảm thán đối với Lâm Hữu.
Lấy Thần Vị của Chủ Thần để kiềm chế Thần Quốc và Ma tộc, chuyện này không khác nào là xiếc đi dây.
Một khi không tốt thì rất có thể sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục, người bình thường căn bản cũng không dám làm như thế.
Phải biết rằng kẻ địch của bọn hắn chính là cả Thần Vực và Ma tộc!
Lấy sức một người đối kháng với Thần Ma.
Đây là chuyện chỉ có người cả gan làm loạn mới có thể làm ra?
Mới trở thành lãnh chúa mấy năm mà tên trước mắt này à đã trưởng thành đến cấp độ cầm giữ khí phách như thế.
Hình như Kỷ Vân Sương rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Lâm Hữu mãi mãi có thể ưu tú hơn những người khác, có thể làm được chuyện mà nhiều người như vậy cũng không làm được.
Đây có lẽ cũng khí phách lãnh tụ bẩm sinh của hắn.
Lâm Hữu cũng không biết.
Ngắn ngủi nói mấy câu mà hình tượng của mình ở trong lòng Kỷ Vân Sương lại cao thêm rất nhiều.
Thật ra bây giờ hắn chỉ đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể còn sống mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận